Chương 41: (Vô Đề)

Lúc nhận được tin Mục Diên Nghi sắp về, Hạ Túy An đang lục tủ lạnh — bên trong trống trơn, cậu lại thèm đồ ăn vặt, quan trọng nhất là không muốn tự mình bỏ tiền ra mua.

Thế là đôi mắt láo liên một vòng, cậu đóng cửa tủ lạnh lại, ngồi bệt xuống sàn nhà rồi gửi tin nhắn cho ông chủ.

[Chồng ơi, anh có sẵn lòng để em xài tiền của anh không?]

[Đổi lại, em có thể đem cái mông của mình... cho anh làm gì cũng được.]

Mục Diên Nghi: [?]

Dấu chấm hỏi đến nhanh như tên bắn, Hạ Túy An lập tức thấy thất vọng: "Đồ keo kiệt."

Vừa than xong thì thấy Mục Diên Nghi lại gửi tin nhắn tới: [Muốn mua gì?]

Hạ Túy An: [Đồ ăn vặt, em đói quá à, bé cải trắng sắp phải uống gió Tây Bắc rồi.] [Ảnh mèo con khóc lóc. jpg]

Gửi tin xong khoảng năm phút, cậu đã nhận được tiền chuyển khoản từ ông chủ, không còn tâm trí đâu mà chửi Mục Diên Nghi nữa, vội chuyển ngay vào "kho báu" bí mật của mình.

Sau khi cất tiền xong, cậu mới để ý thấy Mục Diên Nghi gửi thêm một tin nhắn — là ảnh chụp thông tin vé máy bay, chuyến bay vào chiều mai.

Hạ Túy An vừa mở nước vào bồn tắm vừa ngồi bên mép, nhắn tin hỏi anh: [Tổng tài đều đi máy bay riêng mà, sao chồng em cũng phải đợi chuyến thường thế?]

Lần này Mục Diên Nghi gửi hẳn một tin nhắn thoại: "Hạ Kim Kim, đừng có xem tiểu thuyết tổng tài nhiều quá."

Âm thanh nền trong đoạn ghi âm ồn ào, náo nhiệt, duy chỉ có giọng nói của anh là lạnh lùng và rõ ràng.

Hạ Túy An không thích bị ông chủ gọi như vậy. Lúc này cậu đã trút hết quần áo, ngồi trong bồn tắm, một chân gác lên thành bồn, ngón tay thò xuống làn nước, nước từ từ len qua kẽ ngón, lặng lẽ chảy vào nơi hẹp hơn. Mặt nước bình lặng dập dờn sóng nhỏ.

Màn hình điện thoại vương vài giọt nước, dòng tin nhắn cuối cùng đã được gửi đi:

[Chồng mau về nhà đi, em nhớ anh lắm.]Hôm sau, hiếm khi Hạ Túy An dậy sớm vào buổi trưa. Cậu nghĩ không thể chỉ nói ngoài miệng, cũng nên có hành động thực tế — muốn đến sân bay, tặng ông chủ một màn gặp lại đầy kịch tính.

Sau khi dậy, rửa mặt qua loa, Hạ Túy An ngáp dài một cái, mặc áo thun rộng và quần đùi, cầm theo chùm chìa khóa có treo con mèo nhồi bông "Mi Mi" rồi ra khỏi cửa.Trước khi lên máy bay, Mục Diên Nghi đã nhắn cho cậu, nhưng không nhận được hồi âm.

Anh đoán có lẽ Hạ Túy An đang ngủ, nên cũng không để ý nhiều. Nhưng bây giờ đã xuống máy bay, trời đã về chiều, đúng vào khoảng thời gian bình thường cậu tỉnh ngủ — thế mà vẫn chưa có tin gì.

Mục Diên Nghi mở hệ thống camera ở nhà, cũng không thấy bóng dáng Hạ Túy An đâu.

Anh từ chối lời mời ăn tối của cấp dưới đi cùng, rồi gọi điện thoại.

Mấy giây sau, đầu dây bên kia mới bắt máy. Âm thanh nền vô cùng ồn ào, giọng nói vang lên lại là một phụ nữ: "Alo, anh là người thân hoặc bạn của chủ nhân chiếc điện thoại này đúng không ạ?"

Mục Diên Nghi lập tức thấy tim mình siết lại: "Cô là ai? Người cầm điện thoại đâu?"

"Cậu trai đẹp này ngã từ trên cây xuống. Anh có thể tới một chuyến không? Cậu ấy không đi nổi nữa rồi."

Từ sân bay đến địa chỉ người phụ nữ nói không xa lắm, nhưng cũng mất khoảng mười lăm phút. Trên đường đi, Mục Diên Nghi nhắc tài xế ba lần phải nhanh lên.

Tài xế ngồi phía trước nghe mà hồn vía lên mây — lần trước thấy Mục tổng gấp gáp thế này là do một dự án bị thất thoát cả chục triệu.

Anh ta liền đạp mạnh ga, sợ mình chậm một phút thì cuối tháng khỏi lãnh lương, quãng đường mười lăm phút bị rút ngắn gần một nửa.

Khi đến nơi, vừa bước xuống xe, Mục Diên Nghi đã thấy Hạ Túy An bị vây trong một đám người. Cậu nhếch nhác, bẩn thỉu, trong lòng còn ôm thứ gì đó.

Anh sải bước đi tới, gạt đám người ra, đứng trước mặt cậu: "Chuyện gì xảy ra?"

Hạ Túy An thấy anh, giật mình lui về sau, cố giấu vật đang ôm trong lòng, ánh mắt thoáng chột dạ hiếm thấy: "Em... em không cẩn thận té, trẹo chân rồi."

Mục Diên Nghi ngồi xuống xem cái chân cậu vừa tháo giày, cổ chân đã sưng lên, vừa chạm vào đã nghe thấy tiếng "hức" đau đớn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!