Mục Diên Nghi chẳng nghe lọt mấy, chỉ nghe rõ ý muốn khoe công cuối câu.
Giống như bị cậu truyền nhiễm sự trẻ con, anh hỏi: "Nếu ngày mai anh phá sản thì sao? Còn yêu không?"
Hạ Túy An lập tức đáp: "Yêu chứ! Phá sản rồi cũng là yêu nhất, em sẽ cùng chồng đi nhặt ve chai, em bới rác, chồng đứng bên cạnh đếm."
Dù là chuyện không bao giờ xảy ra, nhưng cậu vẫn muốn dỗ dành ông chủ. Chỉ là nếu thật sự phá sản, người đầu tiên ôm vàng bỏ chạy chính là cậu!
Đùa à? Có ai thấy công ty phá sản mà nhân viên còn phải bán thận đi làm không?
Bàn tay đang vuốt dái tai cậu khựng lại, sau đó cậu nghe thấy giọng ông chủ: "Sẽ không để Kim Kim phải nhặt ve chai."
"Vậy thì tốt rồi, em vẫn là con chim sẻ ăn bám lười biếng."
"Chim hoàng yến."
Hạ Túy An lẩm bẩm: "Chim hoàng yến buồn ngủ rồi, muốn ngủ."
Thuốc đắp ở thắt lưng được lấy ra, Hạ Túy An ngoan ngoãn chui vào chăn. Cậu vẫn còn nhớ "hành vi bá tổng" khi nãy của ông chủ ép mình uống thuốc, nên lúc ngủ cũng cố tình nằm cách Mục Diên Nghi thật xa.
Mục Diên Nghi nhận ra tâm tư nhỏ bé của cậu, nhưng không nói gì, quay đầu tiếp tục xử lý công việc.
Không nhiều, nhưng lặt vặt. Xong xuôi thì đã gần mười hai giờ.
Lúc này điện thoại có tin nhắn mới — là của Triệu Linh. Hắn gửi một tấm ảnh, chụp ở phòng Tổng thống trong khách sạn, ga trải giường lộn xộn, chăn gối quần áo vương vãi. Không cần hỏi cũng biết chuyện gì đã xảy ra.
Mục Diên Nghi tiện tay nhắn lại: Chúc mừng toại nguyện. Nhớ trả tiền.
Triệu Linh: Sớm biết không nên nhờ cậu. Nhưng mà anh em hưởng lạc cùng mỹ nhân, dĩ nhiên cũng phải hỏi một câu, cậu ta có thích hoa cậu tặng không?
Nhắc đến hoa, Mục Diên Nghi nhớ đến tình huống trớ trêu tối nay, cúi đầu nhìn người đang ngủ say trong lòng.
Không biết từ khi nào bên ngoài đã bắt đầu mưa, tiếng mưa không lớn, nhưng khiến người trong lòng anh nhíu mày lại, cả người co rút thành hình con tôm.
Như thể nghe thấy tiếng mưa ngoài kia, lúc những giọt nước mưa gõ lên cửa kính, lông mi cậu cũng khẽ run lên.
Mục Diên Nghi chừa lại một chiếc đèn bàn, tắt hết những đèn khác, rồi nhẹ nhàng ôm người trong chăn vào lòng. Vài giây sau, người trong lòng dần thả lỏng, rồi giống như chưa đủ gần, lại rúc thêm một chút, đến khi khoảng cách gần đến mức không thể gần hơn, lông mày mới giãn ra.
—
Ngày thứ hai sau Thất Tịch rơi vào thứ Hai, là ngày làm việc. Các nốt mẩn đỏ trên người Hạ Túy An đã hoàn toàn biến mất, nhưng buổi sáng vẫn bị Mục Diên Nghi ép uống thêm một bát thuốc Bắc nữa.
Uống xong cậu suýt nữa nôn sạch đồ ăn mấy ngày trước, vừa rơi nước mắt vừa chất vấn: "Sao chồng còn chưa đi làm?"
Mục Diên Nghi nhướng mày, nghe ra người tối qua còn rúc vào lòng anh giờ đã sốt ruột muốn đuổi anh đi.
"Hôm nay nghỉ một ngày."
Hạ Túy An nhào tới hôn anh, tay còn sờ lên cơ bụng ông chủ, vừa sờ vừa than: "Em không muốn làm nam Đát Kỷ đâu, hồng nhan thì bạc mệnh."
Mục Diên Nghi chậm rãi "ừ" một tiếng, nhưng lúc hôn lại thì ngược hẳn với thái độ đó — mạnh mẽ đến mức khiến Hạ Túy An gần như không thể thở nổi.
Anh buông Hạ Túy An ra, ánh mắt cậu vẫn còn mơ màng chưa tỉnh hẳn, anh nhẹ giọng nói: "Không phải vì em."
Hôm nay anh có vài cuộc họp trực tuyến, không cần đến công ty.
Người như anh mà cũng chịu phá lệ ở nhà nghỉ ngơi, Hạ Túy An cảm thấy rõ ràng là bị nhắm vào, bèn trở mình, kéo chăn trùm kín đầu, định tiếp tục ngủ bù.
Nhưng giấc ngủ chưa kịp nối lại, tay cậu đã bị nắm lấy, sớm hơn cả cái mông mà bắt đầu "làm việc" — bị kéo qua làm nóng máy cho ai kia.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!