Chương 39: (Vô Đề)

Chiều hôm đó, Mục Diên Nghi mới biết hôm nay là Thất Tịch – nhờ vào lời của Triệu Linh.

Triệu Linh là một cậu ấm chính hiệu, ông nội hắn từng là cấp trên trực tiếp của ông nội Mục Diên Nghi, còn bên ngoại thì nhiều đời kinh doanh giàu nứt đố đổ vách. Đến đời hắn – đứa cháu đích tôn – tài sản kế thừa đủ khiến người ta đỏ mắt.

Trong tay hắn có vài công ty, cũng giữ một chức danh trong tập đoàn của Mục Diên Nghi, tiền chia cổ tức mỗi năm đủ để hắn sống vương giả.

Chỉ tiếc gần đây vì từ chối đối tượng xem mắt do gia đình sắp đặt nên bị cắt thẻ. Vì vậy hắn mới tìm đến Mục Diên Nghi vay tiền.

Mục Diên Nghi nói: "Ba mươi tuổi đầu rồi mà còn bị nhà cắt thẻ, nói ra thật nực cười."

"Tôi đâu phải cậu, từ nhỏ đã là con nhà người ta, lại còn có chí lớn." Triệu Linh nhún vai. "Tôi chỉ muốn sống ngày nào hay ngày đó, đáng tiếc giờ đến cơm cũng không có mà ăn, nên đành mặt dày đến tìm cậu vay tiền."

Mục Diên Nghi hỏi: "Không phải cậu còn thẻ riêng à? Không đủ xài?"

"Ban đầu thì đủ." Triệu Linh lướt điện thoại hai cái, mở ảnh một nữ minh tinh xinh đẹp chói mắt ra cho anh xem. "Tôi đã đặt vé máy bay, chuẩn bị bay về Tây Bắc."

Hắn nói với vẻ đắc ý: "Tôi theo đuổi cô ấy nửa tháng, dồn hết tài nguyên vào đó. Hôm nay là Thất Tịch, cuối cùng cô ấy cũng chịu mở miệng, đồng ý nhận tài nguyên tôi tặng làm quà."

"Nhưng mà giờ tôi bị cắt thẻ, đừng nói đến chuyện đầu tư, ngay cả việc tự tử còn khó khăn."

"Dựa vào tình nghĩa chúng ta bao năm, tôi mượn cậu chút tiền cũng không quá đáng chứ? Lần này tôi thật lòng đó, nhân dịp Thất Tịch, đêm xuân ngắn ngủi, biết đâu lúc về tôi cũng có người trong lòng, khỏi phải ghen tỵ với cậu nữa."

Hắn lải nhải không ít, nhưng Mục Diên Nghi chỉ để tâm đúng một từ: "Thất Tịch?"

"... Cậu không biết à?" Triệu Linh hỏi, sau đó gật gù. "Không biết cũng đúng thôi. Chỉ tội cho Hạ Túy An, người ta thì ngọt ngào nồng thắm ngày lễ, còn cậu ấy thì cô đơn chờ cậu về. Bảo sao lại dám trộm dây đồng hồ của cậu."

Mục Diên Nghi xưa nay không mấy để tâm đến các dịp lễ, trong mắt anh, lễ nghĩa đồng nghĩa với công việc tăng gấp đôi. Anh trầm mặc một hồi lâu. Lúc nghe Triệu Linh hỏi tiếp: "Cậu không chuẩn bị quà gì cho cậu ấy à? Cậu ấy cũng không đòi sao?"

Mấy hôm nay Hạ Túy An bất ngờ yên tĩnh, đến tần suất nhắn tin cho anh cũng giảm hẳn. Ánh mắt Mục Diên Nghi thoáng trầm xuống, gương mặt không biểu cảm, xem như mặc nhận.

Anh hỏi Triệu Linh: "Bình thường ngày lễ cậu hay tặng gì cho bạn gái?"

Lần đầu tiên bị Mục Diên Nghi hỏi chuyện tình cảm, Triệu Linh thấy kỳ lạ, trêu ghẹo rằng hai người quen nhau hai mươi lăm năm rồi mà giờ mới có ngày này.

"Nếu không thích thì tặng tiền, tặng tài nguyên. Còn nếu thích thì tặng thêm cả chân tình." Triệu Linh nói, "Nhưng điều quan trọng nhất vẫn là lãng mạn. Cậu đã từng tặng cậu ấy hoa chưa?"

"Chưa."

"Cậu như một cục đá băng ấy. Tôi không hiểu sao cậu ấy có thể thích cậu được."

Một ánh mắt sắc lạnh lướt tới, Triệu Linh lập tức ngậm miệng, vô tội giang tay ngồi phịch xuống sofa: "Tặng cậu ấy một bó hoa hồng đi. Tôi nghĩ cậu ấy sẽ thích."

Mục Diên Nghi thu lại ánh mắt, gật đầu: "Cảm ơn."

Triệu Linh: "Khách sáo gì. Mau viết cho tôi tấm séc, tôi còn phải đi tìm tình yêu."

"Được thôi. Viết giấy vay, tính cả lãi lẫn thuế, tôi sẽ bảo bộ phận tài chính liên hệ với cậu."

Triệu Linh: "?"

Triệu Linh: "Mục Diên Nghi, cậu còn là người không?!"

Mục Diên Nghi phớt lờ tiếng kêu gào, quay lưng rời khỏi văn phòng.

Do ảnh hưởng của Thất Tịch, từ trung tâm thương mại đến ven đường đều chật kín người. Sau khi tan làm, Mục Diên Nghi đến tiệm hoa, không chọn hoa hồng như lời Triệu Linh mà chọn một bó cúc họa mi dành cho Hạ Túy An.

Khi gói hoa, nhân viên hỏi: "Anh mua cho bạn gái à?"

Mục Diên Nghi đáp: "Mua cho người tôi yêu."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!