Chương 38: (Vô Đề)

Mục Diên Nghi cuối cùng vẫn về nhà. Trước khi đi còn dặn trợ lý Đường rằng cuộc họp lần này do Triệu Linh chủ trì.

Cuộc họp này không có gì quá quan trọng, nhưng trợ lý Đường vẫn trợn tròn mắt.

Tổng giám đốc Mục rất hiếm khi như vậy—một lần trước đây, và lần này là lần thứ hai. Từ mấy câu cảm thán của Triệu Linh, anh cũng hiểu được rằng sự thay đổi này là vì một người.

Tối về nhà, anh kể với bạn gái: "Tổng giám đốc Mục cũng có lúc không cần giang sơn, chỉ cần mỹ nhân. Hiếm có thật đấy!"

Sau ba ngày, Mục Diên Nghi trở lại nhà. Mọi chuyện chẳng khác gì trong tưởng tượng của anh, ai kia đang ngủ ngon lành trên sofa.

Chiếc sofa da thật đắt đỏ, đặt trong nhà đã đến năm thứ sáu, cuối cùng cũng được sử dụng đúng lúc.

Nghe thấy tiếng mở cửa, Hạ Túy An dụi mắt, chưa nhận ra ai về.

Người kia đứng ở lối vào, tay cầm hộp bánh dâu mua về trên đường. Vài giây sau, Hạ Túy An như vừa khởi động xong, nằm trên sofa giang tay về phía anh, "Chồng hôm nay về sớm ghê."

"Hôm nay công ty không bận."

Miếng bánh kia Hạ Túy An chỉ ăn hai miếng, phần còn lại bị vứt lên bàn ăn.

Tối hôm đó, họ lại quấn lấy nhau trong phòng tắm một lần. Mặt Hạ Túy An đỏ bừng vì hơi nước, đến mức không biết mình kết thúc từ lúc nào.

Mục Diên Nghi cúi đầu hôn cậu. Cậu ngoan ngoãn chịu đựng, mềm nhũn như kem sắp tan chảy.

Hôm nay vị kim chủ có vẻ đặc biệt mạnh mẽ, nước trong bồn tắm thay đi mấy lần. Hạ Túy An nghe anh hỏi: "Hôm nay sao im thế?"

"Nói nhiều chồng sẽ thấy phiền mà." Hạ Túy An thở dài, "Năm nay thị trường việc làm khó lắm, làm chim sẻ cũng không dễ, em sợ thất nghiệp."

Mục Diên Nghi nhíu mày, đầu ngón tay luồn vào cái miệng hay nói linh tinh kia.

Kết thúc xong, Hạ Túy An chẳng còn sức nói chuyện. Được anh dọn dẹp sạch sẽ, trước khi được bế về phòng ngủ chính, cậu lên tiếng bảo muốn ngủ một mình.

Mục Diên Nghi dừng lại, hỏi vì sao.

Hạ Túy An chỉ cười: "Chỉ là muốn ngủ một mình, em ngủ quen giường kia rồi, ngủ trên giường của chồng không quen."

Người mà bình thường vừa chạm giường anh đã ngủ say như chết lại nói thế, Mục Diên Nghi chỉ bật cười, bế cậu sang phòng kế bên.

Phòng phụ đã lâu không có ai ở. Góc phòng vẫn còn chiếc vali của Hạ Túy An chưa dọn, quần áo và thú nhồi bông vương vãi dưới đất, giống hệt lúc cậu mới dọn đến.

Trước khi đi, Mục Diên Nghi cúi xuống hôn cậu, lại hỏi một lần nữa: "Tối nay không ngủ với tôi sao?"

Hạ Túy An ngẩng đầu, cắn lên môi anh một cái vừa phải, sau đó chui tọt vào chăn, chân vung lên vài cái như vẫy tay:

"Chồng ngủ ngon."

——

Hợp tác chiến lược giữa hai tập đoàn niêm yết không đơn giản chỉ là một tờ hợp đồng. Sau lần về nhà đó, Mục Diên Nghi lại tiếp tục bận rộn nhiều ngày liền.

Máy móc còn hỏng vì hoạt động liên tục, huống chi là người. Anh đặt tài liệu xuống, tự cho mình năm phút nghỉ ngơi.

Rảnh rỗi, anh tiện tay lật điện thoại lên mới nhận ra Hạ Túy An đã ba ngày không nhắn tin cho mình.

Tin nhắn gần nhất là từ ba ngày trước:

[Hôm nay phải tăng ca, tối không về.]

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!