Chương 37: (Vô Đề)

Bữa trưa Hạ Túy An mang đến được Triệu Linh đặt ngay ngắn ở vị trí nổi bật trên bàn làm việc. Hai tiếng đồng hồ trôi qua, thức ăn trong hộp giữ nhiệt vẫn còn ấm, hương thơm lan tỏa.

Người đưa cơm thì lại chẳng thấy đâu.

Mùa hè đến, thành phố này thỉnh thoảng lại đổ những cơn mưa phùn lác đác.

Chín giờ tối, Mục Diên Nghi trở về nhà, đầu dù đen nhỏ từng giọt nước xuống sàn ở cửa ra vào.

Người ban trưa còn mang cơm tới công ty cho anh, giờ đang nằm bò trên ghế sofa đọc sách, đầu gật gù như sắp ngủ.

Nghe thấy tiếng động, Hạ Túy An nhìn qua, như mọi lần, lập tức ngồi dậy khỏi sofa, chạy ra cửa ôm lấy ông chủ của mình, kiễng chân hôn lên yết hầu anh một cái: "Hôm nay chồng về muộn quá."

"Chào mừng về nhà."

Cậu mơ màng buồn ngủ, giờ lại bị ép khởi động như máy móc, lời nói ra như đang điểm danh mỗi sáng đi làm.

Mục Diên Nghi đẩy cậu ra, cởi áo khoác còn vương hơi ẩm rồi cúi đầu hôn lên môi cậu, vỗ nhẹ vào mông: "Giờ mà ngủ thì đêm còn ngủ nổi không?"

Hạ Túy An thật sự rất buồn ngủ, còn chưa hoàn toàn tỉnh táo, gật đầu qua loa, giọng càng lúc càng nhỏ: "Ban đêm có thời gian ngủ đâu mà."

Cậu đâu có rảnh rỗi, tối còn phải đi làm ca đêm.

Giọng cậu nhỏ đến mức vào tai Mục Diên Nghi đã không nghe rõ.

Anh bế cậu lên, kiểu bế con nít, một đường ôm về phòng ngủ. Trên đường đi, Hạ Túy An lăn lộn trong lòng anh tìm tư thế dễ chịu hơn.

Cậu lim dim mắt, hỏi trong lòng Mục Diên Nghi: "Chồng ơi, hôm nay anh có ăn cơm em làm không...?"

"Ừm."

"Hương vị thế nào?"

Mục Diên Nghi không trả lời câu hỏi đó, ngược lại cúi đầu hỏi: "Là Tiểu Kim làm à?"

"Em đặt trên nền tảng đó."

Cậu đã ngủ thiếp đi trong lòng anh, nếu không thì đã không lỡ miệng nói thật.

Mục Diên Nghi vốn đoán được, nhưng vẫn nói: "Tôi thích."

Trước khi Mục Diên Nghi về, Hạ Túy An đã ngủ một lúc. Khi được bế lên giường, đến khoảng một tiếng sau cậu mới thật sự tỉnh hẳn.

Lúc đó Mục Diên Nghi đang ngồi bên cạnh làm việc bằng laptop. Hạ Túy An đã hoàn toàn tỉnh táo, nhớ lại chuyện lúc nãy mình mơ mơ màng màng lỡ nói thật, âm thầm mắng mình một tiếng.

Sao lại để lộ sơ hở chứ, rõ ràng là muốn tranh công mà.

Mục Diên Nghi nghe thấy động tĩnh, rời mắt khỏi màn hình nhìn sang: "Tỉnh rồi?"

Ngoài cửa sổ mưa vẫn rơi tí tách, trong phòng bật đèn vàng ấm áp. Hạ Túy An nhớ lại đoạn đường mình đi bộ về nhà chiều nay, bầu trời xám xịt, khoảng cách tưởng chừng kéo dài mãi không dứt.

Cậu nhìn Mục Diên Nghi, từ hàng lông mày sắc nét đến đường nét khuôn mặt trầm tĩnh, rồi nhìn xuống cánh tay rắn chắc với cơ bắp rõ ràng và đôi bàn tay thon dài của anh.

Nhìn đến nỗi... nổi h. am mu. ốn.

Hạ Túy An không bao giờ tự làm khổ mình.

Cậu ngồi dậy, hai chân kẹp lấy người Mục Diên Nghi, giọng nói còn mang theo dư vị của cơn buồn ngủ, âm cuối kéo dài ra, hỏi: "Chồng muốn làm không?"

Tiếng mưa ngoài trời không ồn ào, không sấm chớp, càng khiến không gian trong phòng thêm yên tĩnh.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!