Triệu Linh còn chưa nói hết câu thì đã có người đến tìm anh, anh liền bảo Hạ Túy An đợi một chút rồi mang nụ cười bước đến nói chuyện.
Hạ Túy An gật đầu, lại cúi đầu ăn thêm một miếng gà cay, đây là món duy nhất có vị trong hôm nay, nửa đĩa gần như bị cậu ăn sạch.
Chẳng mấy chốc, Hạ Túy An nghe thấy tiếng bước chân, cậu tưởng là Triệu Linh, nhưng ngẩng đầu lên thì thấy người vừa mới được nhắc đến lúc nãy.
Uyển An môi mím thành một đường thẳng, không còn vẻ vui mừng khi gặp Mục Diên Nghi, cậu ta bước tới hỏi: "Cậu tên gì? Làm sao quen được với anh trai?"
Hạ Túy An không thích bị tra khảo, hơn nữa rất có khả năng mình đang bị xem là người thay thế, không hiểu người thật đang tức giận điều gì, cậu đáp lại: "Chồng tôi không nói với cậu sao?"
Uyển An cau mày: "Tôi hỏi cậu đấy."
"Tại sao phải nói với cậu?" Hạ Túy An hơi khó chịu, ngoáy ngón tay, tự hỏi sao mình lại đứng đây nghe mấy chuyện vớ vẩn này.
Không một ai bình thường, trừ bản thân cậu.
Mấy tháng qua Uyển An theo đoàn phim vào núi quay, ở đó không có sóng, phim đóng máy xong cậu liền về ngay, muốn gặp Mục Diên Nghi, ai ngờ lại thấy Mục Diên Nghi cùng người khác đeo nhẫn cưới ở ngón áp út.
Một lúc không chấp nhận nổi, nét mặt Uyển An vốn tỉ mỉ trước ống kính cũng lộ vết nứt, "Tôi biết hết những người bên cạnh anh trai rồi, nhưng chưa từng thấy cậu, họ nói cậu là người anh trai đưa về từ phương Bắc, phương Bắc nào? Câu lạc bộ cao cấp?"
Nói trúng tim đen thật, Hạ Túy An nghĩ thầm, đúng là minh tinh, nhìn người là chuẩn không sai, cậu hắt xì rồi lấy tay vừa cay ớt chà chà mắt, chà mấy cái rồi đột nhiên đứng sững lại.
Uyển An tưởng Hạ Túy An định đi, liền giật lấy cánh tay cậu.
Lực hơi mạnh, Hạ Túy An bất ngờ bị kéo lại, bị đà ngã về sau, tay cầm ly rượu cũng lỏng ra, chất lỏng bắn thành một vệt vòng lên bộ vest trắng tinh của Uyển An.
Ly thủy tinh rơi xuống nền đá hoa cương, vỡ tan tành, mảnh kính văng vào trán Uyển An.
Không khí ngay lập tức đông cứng, chẳng biết ai phản ứng trước gọi to: "Chảy máu rồi!"
"Có hộp y tế không?!"
"Là cháu trai của cụ Mục!..."
"..."
Cảnh tượng náo loạn đến mức Mục Kiến Đông run cả tay cầm gậy: "Kim Kim!"
Ba mẹ Mục Diên Nghi cũng theo sau, nhìn thấy cảnh đó thì hoảng hốt, lập tức gọi nhân viên y tế của khách sạn đến nhưng vẫn chưa yên tâm, khăng khăng đòi đưa cậu bé đến bệnh viện.
Uyển An đưa tay che vết thương đang chảy máu, máu đỏ thẫm nhuộm đầy cả bàn tay cậu, bình tĩnh nói: "Có thể sẽ bị phóng viên chụp được, đừng đến bệnh viện."
Ai cũng biết cậu là cháu cưng của cụ Mục. Một vài người họ hàng bên nhánh phụ thấy vậy thì bắt đầu càu nhàu: "Ai mà bất cẩn thế, không thấy người đứng đó à?"
"Không chú ý một chút gì cả!"
"Quá lỗ mãng rồi! Kim Kim của chúng ta còn là diễn viên, thế này thì còn mặt mũi nào lên hình nữa?!"
Từng tiếng gọi "Kim Kim" vang lên dồn dập, xung quanh Hạ Túy An lập tức vây lại một đám người, Hạ Túy An bị chen lùi lại hai bước.
"Kim Kim."
Giữa đám ồn ào, một giọng nói trầm thấp rõ ràng vang lên, như một mũi tên xuyên qua hỗn loạn khiến cả không gian chững lại trong thoáng chốc. Hạ Túy An nghe được thì khựng lại, chầm chậm quay đầu, đối diện với đôi mắt sâu thẳm của Mục Diên Nghi.
Khi thấy Mục Diên Nghi bước đến, những người vây quanh Hạ Túy An liền tự động tản ra, chừa cho anh một lối đi.
Uyển An cũng nhìn thấy anh, bất chấp máu từ vết thương vẫn đang không ngừng rỉ ra, cậu lập tức bước lên trước giành nói: "Anh à, không trách chị dâu đâu, cậu ấy không cố ý mà."
Câu nói lập tức kéo mọi ánh mắt đổ dồn về phía Hạ Túy An. Ánh mắt Mục Kiến Đông không lên tiếng nhưng lại đầy trách cứ, như thể có ai vừa làm tổn thương báu vật quý giá nhất của ông.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!