Chương 21: (Vô Đề)

Mẹ của Mục Diên Nghi là Tống Dao vội vàng đỡ lấy Mục Kiến Đông, vừa khuyên ông bớt giận vừa nhẹ nhàng nói: "An An là một đứa trẻ rất tốt."

Ông nội đột nhiên ngừng lại một nhịp, giọng đổi hẳn: "An An?! Nó tên là An An?!"

Mục Diên Nghi đương nhiên nhìn ra được ánh mắt của ông nội, không những không lùi mà còn nắm tay Hạ Túy An kéo lên phía trước, ra hiệu cho cậu gọi người.

Nhà Hạ Túy An từ trước đến giờ không gọi ông nội là "ông nội", nên cậu khẽ cúi đầu nói với Mục Kiến Đông: "Cháu chào ông ạ."

Một câu "ông" ấy khiến tim Mục Kiến Đông khẽ run lên, sống lưng vốn thẳng tắp bỗng hiện lên vài phần cô quạnh, làm Hạ Túy An đứng bên nhìn mà suýt chút nữa há hốc mồm.

Tiệc mừng thọ còn chưa chính thức bắt đầu, bọn họ đứng ở một góc, đã thu hút không ít ánh mắt. Mục Kiến Đông tuy đang rất tức giận, nhưng vẫn là người coi trọng thể diện, ông hít sâu một hơi, rồi thấp giọng mắng Mục Diên Nghi: "Con muốn ông tức chết tại đây cho xong phải không?!"

Mục Diên Nghi bình tĩnh đáp: "Ông là người có phúc phần sống lâu như núi Nam, còn rất nhiều điều may mắn đang đợi phía trước. Ông vẫn thường bảo đàn ông phải lập gia đình, xây dựng sự nghiệp mới là đại sự của đời người. Bây giờ con đã kết hôn, sự nghiệp cũng xem như có chút khởi sắc, ông có thể yên tâm rồi."

Người suốt ngày giục anh lấy vợ quả thực là ông, nhưng ông giục lại là vì người khác. Mục Kiến Đông tức đến tối sầm mặt mũi, lập tức định quay đi tìm gậy chống.

Hạ Túy An đứng sát bên nhỏ giọng nói: "Chồng ơi, anh làm ông giận đến mức phải tìm gậy rồi kìa."

Mục Diên Nghi đưa tay gỡ tay cậu đang kéo khuy áo anh, rồi nắm chặt lại: "Ông tìm gậy để đánh gãy chân tôi đó."

Nghe xong mà lạnh cả người, Hạ Túy An lập tức ngậm miệng, đầu gối bỗng run rẩy. Không biết nếu lát nữa lỡ bị đánh nhầm thì có được tính là tai nạn lao động không, có được hưởng phúc lợi nhân viên không nữa.

Không khí loạn như nồi cháo gà, Hạ Túy An nhanh chân trốn ra sau lưng Mục Diên Nghi, tính nếu lát nữa có đánh nhau thì cứ để anh làm bia đỡ đòn trước.

Đúng lúc này, một giọng nói mềm mại vang lên: "Anh ơi?"

Giọng nói không lớn nhưng vừa đủ khiến Mục Kiến Đông đang định nhấc gậy đánh người phải dừng tay. Hạ Túy An lập tức quay sang nhìn về phía phát ra tiếng gọi ấy.

Cậu thấy một chàng trai trạc tuổi mình đang đứng ở phía xa, khoác trên người bộ vest trắng tinh, cổ đeo nơ đen, gương mặt tinh xảo như búp bê càng nổi bật hơn nữa. Cậu ta đứng đó chẳng khác gì một hoàng tử bước ra từ truyện cổ tích.

Hạ Túy An thấy cậu ta trông quen mắt, ngẫm nghĩ một lát mới nhớ ra là nam chính trong bộ phim truyền hình mình xem cách đây vài hôm. Quách Tinh từng nói hai người họ còn trùng một chữ trong tên.

Giờ thì tiêu thật rồi, vì trước đó cậu còn chê diễn xuất của cậu ta trước mặt Mục Diên Nghi nữa chứ.

Nguy hiểm!

Chàng trai kia đầu tiên là nhìn thấy Mục Diên Nghi, ánh mắt tràn ngập vui mừng, nhưng ngay sau đó lại nhìn thấy Hạ Túy An đang đứng cạnh anh.

Cậu ta nhíu mày, hỏi Mục Diên Nghi: "Anh, người này là ai?"

Mục Diên Nghi cúi mắt nhìn cậu: "Là người tôi yêu, em phải gọi là chị dâu, tên cậu ấy là Túy An."

Hoàng tử tên Uyển An ấy há miệng định nói, nhưng mãi vẫn không nói được gì, sau đó giọng run run cất lên: "Là bạn trai mới của anh sao?"

Mục Diên Nghi đáp thẳng: "Là người bạn đời hợp pháp của tôi."

Đối với người em trai không cùng huyết thống nhưng được ông nội coi như bảo bối ấy, tình cảm của anh thật sự rất nhạt nhẽo, thậm chí không muốn giải thích thêm một câu dư thừa nào.

Không khí lặng ngắt như tờ trong vài giây. Mục Kiến Đông đưa tay ra gọi Uyển An, giọng dịu dàng đầy yêu thương: "Kim Kim, lại đây với ông."

Nghe thấy cái tên ấy, Hạ Túy An theo phản xạ quay sang, rồi mới nhận ra Mục Kiến Đông không gọi cậu.

Uyển An không có phản ứng gì, Mục Kiến Đông lại gọi thêm một lần nữa, mấy giây sau cậu mới chậm rãi bước tới, ánh mắt quét qua vợ chồng Mục Phong rồi dừng lại nơi ông nội, như đang tìm kiếm một lời khẳng định: "Là thật sao, ông nội?"

Không khí càng lúc càng căng thẳng, ông nội của Mục Diên Nghi không nói gì, rõ ràng là mặc nhiên thừa nhận.

Ông chủ động mở tiệc mừng thọ linh đình như vậy, một phần lý do chính là muốn giới thiệu đứa cháu mà mình nuôi lớn — đứa con của người bạn chiến đấu năm xưa, mất cha mẹ khi còn rất nhỏ — cho các đối tác làm ăn của cháu trai mình. Từ khi chiến hữu cũ mất đi, ông đã nuôi nấng Uyển An như cháu ruột. Sau này biết được tình cảm Uyển An dành cho Mục Diên Nghi, ông cũng từng bàng hoàng không tin nổi.

Nhưng sau lại nghĩ, đã là hai người đàn ông đều yêu đàn ông, thì thôi cứ để họ đến với nhau, ít nhất Uyển An sẽ có người chăm sóc. Sau khi ông mất đi cũng có thể yên tâm nhắm mắt.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!