Chương 20: (Vô Đề)

Thoải mái lên rồi, Hạ Túy An chẳng còn biết xấu hổ là gì, cái miệng nhỏ kia cũng bắt đầu hoạt động không ngừng. Miệng trên thì nói: "Lạnh quá, chồng ơi mở điều hoà cao chút đi."

Còn miệng kia thì âm thầm mời gọi Mục Diên Nghi, như thể sợ anh rời đi.

Mục Diên Nghi áp trán mình vào trán cậu, đầu ngón tay chạm vào nốt ruồi đỏ nhỏ xíu ở mắt cá chân Hạ Túy An, khẽ cười: "Rốt cuộc có mở không?"

Mở cái gì chứ, Hạ Túy An đã sớm quên mất mình nói gì, đầu óc lúc này còn mụ mị hơn lúc bị sốt, mơ màng hỗn độn như món đồ chơi bị hỏng.

Sợ lạnh thì đúng là sợ thật, cậu rê. n rỉ không thành tiếng, chỉ biết rúc sâu hơn vào lòng Mục Diên Nghi.

Hộp bao cao su vị dâu mua giảm giá kia mới dùng đúng một cái, cái thứ hai còn chưa kịp động tới thì trợ lý của Mục Diên Nghi đã gọi tới, nói có việc gấp cần anh xử lý.

Lúc anh chuẩn bị rời đi, Hạ Túy An dang tay ra, ôm chặt lấy người anh như bạch tuộc, không cho đi.

Mục Diên Nghi đành bọc cậu lại trong chăn, bế thẳng vào thư phòng.

Đó là đặc quyền mà Hạ Túy An có được sau khi bị ốm, giờ cậu đã có thể vào căn phòng trước kia từng bị cấm. Ban đầu còn tò mò, nhưng nhìn xong thì chẳng còn hứng thú nữa.

Một bức tường toàn sách, một chiếc bàn làm việc lạnh lẽo gọn gàng, một cái máy tính, và chiếc sofa nhỏ mới được chuẩn bị cho cậu không lâu trước đó.

Chỉ một ánh nhìn là thấy hết, cực kỳ tiết chế và khô khan.

Hạ Túy An bị đặt xuống chiếc sofa nhỏ, mái tóc bị vò rối tung, trong lúc Mục Diên Nghi họp thì cậu nằm chơi điện thoại.

Trong mấy ngày cậu bị bệnh, Trịnh Duyệt cứ gửi tin nhắn liên tục, nào là quà của kim chủ, tiền của kim chủ, rồi cả dấu vết sau khi l. àm t. ình, toàn bộ đều như đang khoe khoang.

Hạ Túy An chỉ nhắn lại đúng một câu: "Tự sướng mà thấy tóc bạc của kim chủ mày rồi kìa."

Bên kia im ru, có thể là chưa thấy, Hạ Túy An cũng không bận tâm, chuyển sang xem khung chat với Quách Tinh.

Quách Tinh gửi mấy đường link game, thấy cậu không phản hồi thì hỏi: Không chơi à?

Hạ Túy An lúc này chẳng còn sức chơi game, lười biếng ngáp một cái, trả lời: Không có sức, không muốn chơi.

Quách Tinh: Sao không có sức? Hắn bắt mày làm việc rồi à? Hành hạ mày đấy hả??

Ngốc thì vẫn là ngốc, đến giờ Quách Tinh chắc còn chưa hiểu hai thằng đàn ông thì "làm việc" là làm gì, Hạ Túy An thở dài một hơi, quyết định bớt chơi với đồ ngu.

Thấy cậu không trả lời, Quách Tinh lại tự gửi thêm tin nhắn, là ảnh một chiếc burger của KFC, nói là Bé Dâu mua cho anh ta ăn tối.

Không nhìn thì không sao, nhìn rồi bụng Hạ Túy An lập tức réo lên, cậu liếc Mục Diên Nghi đang họp, thấy anh không nói gì, tưởng là đã tắt mic.

Hạ Túy An đổi tư thế, gọi: "Chồng ơi, đói quá à~"

"..."

Trên màn hình laptop của Mục Diên Nghi là giao diện một cuộc họp trực tuyến, hơn chục avatar đều là các lãnh đạo chủ chốt của tập đoàn.

Một vị quản lý cấp cao đang trình bày, tai nghe bỗng vang lên giọng một cậu thiếu niên.

Ông ta khựng lại, tưởng mình nghe nhầm, nhưng giây sau đã thấy biểu tượng micro dưới tên Mục tổng sáng lên, lại vang lên giọng thiếu niên kia:

"Muốn ăn KFC~"

Lúc này không chỉ mình ông ta, cả cuộc họp lặng ngắt như tờ, ngay cả trợ lý điều hành cuộc họp, vốn phải lập tức tắt micro của Mục Diên Nghi, cũng ngây người tại chỗ.

Mục Diên Nghi bình thản nói một câu "Tiếp tục đi." rồi mới tắt mic, quay sang bảo Hạ Túy An: "Không tốt cho sức khỏe."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!