Mục Diên Nghi nhìn đứa nhỏ mà mình "nhặt" về, tóc tai rối bù như vừa mới tỉnh ngủ, nhưng đôi mắt lại sáng đến kỳ lạ, kết hợp với đôi mắt to tròn rũ xuống mang theo vẻ vô tội xinh đẹp, khiến anh bất giác nhớ tới con chó nhà mình.
Trong phòng đã bật điều hòa, Mục Diên Nghi vừa bước vào liền thấy ngột ngạt, anh cởi áo khoác ra, liếc thấy cái chăn lông trên sofa phía sau cậu nhóc, cùng với bộ đồ ngủ bông dày cộm quấn chặt lấy người.
Anh hỏi: "Mặc gì mà nhiều vậy?"
Hạ Túy An chạy tới nhận lấy áo khoác từ tay Mục Diên Nghi, gương mặt ngoan ngoãn: "Lạnh."
Giọng nói cố ý hạ thấp mềm mại đến mức khiến người khác nổi da gà, Hạ Túy An trong lòng tự nôn một tiếng, suýt chút nữa phun luôn miếng dưa chuột vừa ăn.
Mục Diên Nghi liếc nhìn đôi chân trần của cậu: "Lạnh mà không mang dép à?"
"Lạnh là người em lạnh, chứ chân thì không." Hạ Túy An rụt các ngón chân lại.
Đây là lần đầu tiên họ gặp nhau sau khi đăng ký kết hôn ở nước ngoài. Mục Diên Nghi thường xuyên làm việc đến khuya, để tiện hơn thì dọn thẳng vào phòng nghỉ ở công ty, khái niệm "nhà" với anh đã mờ nhạt đến gần như không tồn tại. Nếu không phải vì tin nhắn kia, anh có khi đã quên mất đứa nhỏ từ phương Bắc mà mình nhặt về.
Bên ngoài lúc này đã vào giai đoạn ấm dần sau Tết, theo lý thì không cần bật điều hòa cũng không lạnh, nhưng Hạ Túy An lại chỉnh nhiệt độ điều hòa quá cao, khiến Mục Diên Nghi vừa về nhà đã thấy người mình ẩm ướt và oi nóng.
Anh đi tắm một lượt, sau khi lau khô tóc rồi bước ra khỏi phòng tắm thì không thấy ai trong phòng khách. Anh chỉnh điều hòa xuống hai độ, rồi phát hiện không chỉ phòng khách mà cả phòng ăn, bếp và phòng ngủ phụ cũng đều không có bóng dáng Hạ Túy An.
Mục Diên Nghi gọi tên cậu hai tiếng, không ai trả lời.
Lúc mua căn nhà này, anh cố ý chọn một khu cao cấp gần công ty, hơn trăm mét vuông chỉ một tầng, đi vài bước là có thể đi hết một vòng nhà. Anh vòng quanh một lượt vẫn không thấy bóng dáng cậu.
Cuối cùng anh lấy điện thoại ra, trong một loạt avatar phong cảnh và chân dung, biểu tượng hình mèo con dễ thương kia đặc biệt nổi bật, anh bấm vào đó, nhắn một câu: "Đang ở đâu?"
Phía bên kia nhanh chóng trả lời: "Trong phòng."
Phòng ngủ phụ rõ ràng không có người, Mục Diên Nghi đẩy cửa phòng ngủ chính của mình ra, thấy Hạ Túy An đang cuộn tròn trong chăn. Khắp căn phòng đều có dấu vết của người từng sinh hoạt ở đây, lúc này anh mới phát hiện không biết từ khi nào căn phòng mình đã bị người khác chiếm mất.
Hạ Túy An nghe thấy tiếng động thì ló đầu ra khỏi chăn: "Tìm em à?"
Cậu ngồi dậy, chăn đương nhiên tuột xuống, lộ ra bờ vai trần, xương quai xanh kéo dài xuống dưới, khiến Mục Diên Nghi nhìn đến lóa cả mắt.
Mục Diên Nghi đứng ở cửa: "Không mặc đồ à?"
Nghe anh nói vậy, Hạ Túy An lại "à" một tiếng, rồi hỏi ngược lại: "Mình đã nửa tháng không gặp rồi, người ta nói xa nhau là để gần nhau thêm, chẳng lẽ không làm gì sao?"
Thật ra tính cả hôm nay thì đây mới là lần thứ ba họ gặp nhau, nhưng Hạ Túy An đã sớm có ý thức của một người được bao nuôi, cảm thấy tiền không thể nhận một cách vô ích.
Cậu chớp mắt, nói: "Em tắm sạch sẽ rồi."
Cậu thiếu niên ngồi trên giường, lúc nói chuyện, một đoạn mắt cá chân trắng nõn phơn phớt hồng hé ra, phía trên lại vừa hay có một nốt ruồi đỏ nhỏ xíu.
Mục Diên Nghi không phải chính nhân quân tử gì, hai người cũng đã có giấy đăng ký kết hôn, trong thời hạn hợp đồng chưa hết, đúng là vợ chồng danh chính ngôn thuận.
Anh hơi nhướn mày, khép cửa lại, cởi chiếc áo choàng tắm vừa mới mặc vào cách đây chưa đầy mười phút.
Cơ thể Hạ Túy An rất lạnh, tay cũng lạnh, Mục Diên Nghi đan ngón tay mình vào tay cậu, mười ngón giao nhau: "Không phải nói người miền Bắc chịu lạnh giỏi sao? Sao người em lạnh toát thế này?"
Hạ Túy An bị anh chạm vào đến mức đầu óc choáng váng, vẫn ráng đảo mắt thầm nghĩ cái câu hỏi ngu ngốc gì thế này: "Ai bảo thế, em là người miền Bắc chứ có phải người Bắc Cực đâu."
Cảm giác này với cậu quá xa lạ, trong tầm mắt là trần nhà hoa mắt chóng mặt, cùng với đôi mắt sâu thẳm của Mục Diên Nghi.
Có nơi bắt đầu nóng lên, nụ hôn đến bất ngờ, cậu bị ép phải ngửa đầu đón nhận, lóng ngóng vài lần va cả vào răng, còn lỡ cắn trúng môi của Mục Diên Nghi.
Kết thúc nụ hôn ướt át đó, cậu nhìn đôi môi rách của Mục Diên Nghi, hơi ngại ngùng nói: "Em không có kinh nghiệm, lần sau sẽ tốt hơn."
Vết cắn đó có hơi đau, Mục Diên Nghi giữ lấy gáy cậu, đầu lưỡi lại lần nữa cạy mở hàm răng, kiên nhẫn dạy cậu cách hôn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!