Về đến nhà, Mục Diên Nghi bật máy sưởi trong phòng tắm, xả đầy nước vào bồn, rồi lẩm bẩm nói cậu đúng là đầu óc heo con, chỉ nhớ mỗi chuyện ăn.
Sốt suốt cả đêm, người đầm đìa mồ hôi, dính dấp khó chịu, Hạ Túy An ngọ nguậy né tránh tay Mục Diên Nghi đang muốn lau người cho cậu, vừa ngáp vừa nói: "Em đã nói rồi mà, chồng nên thuê một cô giúp việc."
"Thuê cô giúp việc để tắm cho em à?"
Hạ Túy An lập tức im bặt, lười biếng như một chú gấu mèo nhỏ ôm lấy người Mục Diên Nghi, nói cảm ơn chồng đã cứu mạng, nếu không cậu chắc đã chết ở nhà rồi.
Mục Diên Nghi hỏi: "Muốn cảm ơn kiểu gì?"
Hạ Túy An trả lời không do dự: "Lấy thân báo đáp đi, chết cũng phải bám lấy chồng làm tiểu quỷ."
Cũng chỉ là miệng lưỡi trêu đùa, trong lòng thì thầm mắng có lẽ lần trước bị cảm lạnh là do ở nhà ba mẹ Mục Diên Nghi, tất cả là tại cái tên keo kiệt nhỏ nhen đáng ghét này.
Dù sao thì, tất cả là lỗi của Mục Diên Nghi.
Lúc cậu trả lời, một giọt nước từ tóc nhỏ đúng lúc rơi xuống hõm xương quai xanh, long lanh như hạt ngọc, trông rất đẹp.
Ánh mắt Mục Diên Nghi tối lại một thoáng, lập tức chặn cái miệng nói năng luyên thuyên của cậu lại.
Cậu vừa mới ốm một trận, Mục Diên Nghi không nỡ làm gì thêm, nhưng hai người bước ra khỏi phòng tắm trong tình trạng ướt sũng.
Sau khi lau khô người, Mục Diên Nghi lại đo nhiệt độ cho Hạ Túy An, thấy nhiệt độ hoàn toàn hạ xuống mới yên tâm. Hạ Túy An đã mệt nhoài sau một đêm sốt cao, vừa chui vào chăn chưa được bao lâu đã ngủ tiếp.
Mục Diên Nghi ngồi bên giường nhìn cậu một lúc, rồi bất chợt đưa tay khẽ vuốt môi Hạ Túy An. Động tác nhẹ nhàng ấy lại khiến người đang ngủ cảm thấy khó chịu, vô thức há miệng cắn lấy ngón tay đang nghịch trên môi mình, còn lơ mơ mài nhẹ hàm răng.
Cảm giác hơi ngứa, nhưng nhiều hơn là sự ấm áp ẩm ướt ở đầu ngón tay. Mục Diên Nghi dừng lại nửa giây ở chiếc răng hơi nhọn của Hạ Túy An, rồi khẽ bật cười, rút tay ra đứng dậy rời đi.
Giấc ngủ này, Hạ Túy An ngủ liền ba tiếng đồng hồ, tỉnh dậy mới chỉ hơn chín giờ. Cậu đi chân trần ra khỏi phòng ngủ, thấy trên bàn ăn đang bốc khói nghi ngút là cháo hải sản nóng hổi, và chiếc bánh kem nhỏ cậu đã thèm từ lâu.
Đúng lúc bụng réo lên, Hạ Túy An hít hít mũi, nghĩ bụng Mục Diên Nghi cuối cùng cũng làm người được một lần.
Vừa nghĩ xong, Mục Diên Nghi từ bếp bước ra, tay cầm đĩa trứng ốp la.
Trứng chiên rất đẹp, tròn trịa, lòng đỏ vàng ươm, bên trên chỉ rắc một chút muối. Dù bình thường không thích trứng, nhưng Hạ Túy An nhìn thôi cũng muốn chảy nước miếng.
Cậu định ăn, nhưng Mục Diên Nghi lại cầm dép đến, bắt cậu mang vào cho bằng được.
Hạ Túy An vốn không thích mang dép, giờ lại càng ghét Mục Diên Nghi.
Bị ép mang dép vào chân, Hạ Túy An lập tức húp cháo, cháo được nấu mềm nhừ, ngọt dịu vị hải sản, vừa ăn xong nửa bát, chiếc bánh kem mơ ước lại chỉ cắn một miếng rồi bỏ sang bên.
No nê xong xuôi, cậu quay đầu nhìn đồng hồ — mười giờ sáng thứ Năm. Lại quay sang nhìn Mục Diên Nghi đang ngồi đối diện thong thả ăn sáng.
Ánh mắt Hạ Túy An vô cùng rõ ràng: mười giờ rồi đó! Sao anh còn chưa đi làm?
Đi làm đi! Kiếm tiền đi!
Mục Diên Nghi đặt dao nĩa xuống: "Chiều mới đi."
Anh nói rất bình thản, trong khi tòa nhà văn phòng của tập đoàn thì đang nổ tung vì đủ loại tin nhắn trong nhóm tám chuyện:
— Mấy giờ rồi? Tổng Mục hôm nay chưa đến hả?
— Trời ơi, chuỗi điểm danh toàn vẹn suốt bốn năm nay đứt rồi??
— Thấy chưa, yêu đương đúng là hại người, đến ông trùm nghiện việc cũng nghỉ làm giữa tuần, người nào lợi hại dữ vậy! Có thể khiến tổng Mục ngoan ngoãn nghe lời!
— Biết gì không, "vợ bé bỏng" trong tiểu thuyết không phải không có lý do mà tồn tại đâu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!