Đôi khi Hạ Vân cũng có lúc dịu dàng. Trời trở lạnh, Hạ Túy An sốt cao vào ban đêm.
Uống thuốc rồi đi ngủ, nhưng bệnh không đỡ mà càng nặng hơn. Cậu sốt tới 39 độ, còn nói muốn ăn bánh kem vị dâu.
Mua bánh nhỏ về, Hạ Vân nghiêm lệnh chỉ cho cậu ăn một miếng, rồi ra lệnh cậu ngoan ngoãn nằm yên trên giường mà ngủ.
"Kim Kim ngoan, không ngủ thì mẹ vặn đầu con xuống đá làm banh đấy."
Hạ Vân nhẹ nhàng vỗ tay cậu, hát cho cậu nghe những bài hát ru bằng tiếng địa phương mà cậu chẳng hiểu nổi.
Lúc mười bốn tuổi, Hạ Túy An từng nghĩ, Hạ Vân thật chẳng ra gì, chẳng ai muốn làm con của bà ấy, ngoài cậu. Thôi thì cậu cố gắng tiếp tục làm con bà ấy vậy, vì cậu là người tốt.
Không ngờ Hạ Vân như thể nghe thấy tiếng lòng cậu. Hàng lông mày đẹp đẽ cong lên dịu dàng hơn. Bà nhìn Hạ Túy An, nhưng tiếng hát ru trong miệng lại dần trở nên xa xăm, xa đến mức cậu sắp không nghe rõ được nữa.
Hạ Túy An hoảng hốt, đưa tay ra muốn nắm lấy tay bà, nhưng lại chụp vào khoảng không, cánh tay xuyên thẳng qua người Hạ Vân mà chẳng chạm được chút nào.
Hạ Vân vẫn cười, giọng nói lơ lửng, xa dần: "Kim Kim phải ngoan nhé, ở nhà người ta thì phải biết lễ phép, nhưng cũng không cần quá ngoan, bị bắt nạt thì phải biết phản kháng."
Hạ Túy An lắc đầu, giọng to hẳn lên: "Mẹ!"
Cậu muốn giữ lấy cơ thể Hạ Vân đang dần trở nên trong suốt, nhưng vì động tác vùng dậy quá mạnh, cơ thể chúi thẳng về phía trước, đổ nhào ra ngoài.
Cảm giác mất trọng lực ập đến vô cùng chân thực, Hạ Túy An ngã vào một vòng tay ấm áp.
Âm thanh mơ hồ vang lên bên tai cậu, từng tiếng gọi tên cậu, Hạ Túy An nghe không rõ lắm, lông mi khẽ run lên rồi mới từ từ mở mắt.
Trước mắt tối om, bóng người trước mặt cũng mơ hồ không rõ, Hạ Túy An không phân biệt được đây là mơ hay thực, chỉ có vòng tay vững chãi và mùi hương quen thuộc khiến sống mũi cậu cay cay.
"Mở mắt đi, Hạ Túy An, chúng ta đi bệnh viện."
Hạ Túy An thở dốc, khi nhìn thấy Mục Diên Nghi lại thấy tủi thân, "Sao phải rời xa Kim Kim chứ..."
Cậu không phân biệt được người trước mặt là ai, tâm trí vẫn còn vương trong giấc mơ được Hạ Vân chăm sóc. Cậu lùi lại, ánh mắt phủ một lớp sương mù, vẻ lười biếng và láu cá thường ngày hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại sự yếu ớt lộ rõ.
Trong phòng không có ai khác, Mục Diên Nghi nghe thấy cái tên xa lạ bật ra từ miệng cậu: "Kim Kim?"
Người trong lòng anh chớp mắt.
Hóa ra nhũ danh của Hạ Túy An là Kim Kim.
Ánh mắt Mục Diên Nghi khẽ trầm xuống, anh trầm mặc mở lời: "Không có rời xa Kim Kim."
Hạ Túy An nhìn anh không chớp, trong cơn sốt vẫn không biết đây là mơ hay thực, coi Mục Diên Nghi là mẹ mình – Hạ Vân.
Cậu nắm chặt tay anh, một lúc lâu sau bỗng ôm chầm lấy anh, giọng run rẩy: "Đừng đi..."
Mục Diên Nghi luôn nghĩ mình không phải người giàu cảm xúc, nhưng khi bị Hạ Túy An nhào vào lòng, phản ứng đầu tiên của anh là đỡ lấy cậu, cảm nhận nhiệt độ nóng hầm hập trong vòng tay. Anh hơi khựng lại, đưa tay vỗ nhẹ lên lưng cậu: "Không đi đâu cả, cũng sẽ không rời xa. Chúng ta cùng đi gặp bác sĩ được không?... Kim Kim ngoan nào."
Không biết là câu nào khiến Hạ Túy An chịu buông lòng, cậu ngẩng đầu khỏi ngực anh, không kháng cự nữa, ngoan ngoãn để Mục Diên Nghi mặc quần áo cho mình.
Đây là lần đầu tiên Mục Diên Nghi mặc quần áo cho người khác, động tác có hơi lóng ngóng, nhưng anh học rất nhanh. Mặc xong đồ còn tìm đôi tất dày Hạ Túy An từng mua để mang cho cậu. Cổ chân cậu lạnh toát, dù cả người vẫn nóng rực.
Thời tiết tháng Năm, nhưng Hạ Túy An vì sốt mà luôn kêu lạnh, bị Mục Diên Nghi bọc lại như một cái bánh chưng.
Mục Diên Nghi bế luôn cả "bánh chưng" đó ra xe, lái thẳng đến bệnh viện.
Lúc tới bệnh viện tư nhân thì đã là rạng sáng. Mục Diên Nghi đã liên hệ trước với bác sĩ, đo lại nhiệt độ vẫn không thay đổi so với lúc ở nhà, bác sĩ kê đơn rồi nói phải truyền dịch.
Hạ Túy An còn mơ mơ màng màng, không rõ đây là mơ hay thật, chỉ nghe thấy hai từ "truyền dịch", lông mày lập tức nhíu lại, quay đầu đi tránh né một cách yếu ớt.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!