Chương 17: (Vô Đề)

Mơ mơ màng màng ngủ một giấc, đến lúc tỉnh dậy trời đã tối đen. Hạ Túy An ngón tay vừa động đậy liền cảm thấy mệt mỏi rã rời, cổ họng nóng như bị lửa thiêu, giống như vừa nuốt hai cân cát.

Toàn thân chẳng còn chút sức lực, đầu óc mơ hồ, lúc sắp hoàn toàn mất đi ý thức, cậu gắng gượng gọi một cú điện thoại cho Mục Diên Nghi.

"Ông xã..."

Hạ Túy An cuộn tròn trong chăn, giọng khàn đặc như khói, âm thanh yếu ớt vang vào tai Mục Diên Nghi đang chuẩn bị họp, nhỏ đến mức gần như không thể nghe rõ.

Anh ra hiệu cho trợ lý riêng ra ngoài trước, đứng trước cửa sổ sát đất, hỏi: "Sao vậy?"

Hạ Túy An cố gắng cất lời, giọng lí nhí như nuốt vào trong: "Tối nay anh có về không..."

Có thể mang theo thuốc hạ sốt về giúp cậu không, chú chim sẻ nhỏ sắp chết rồi.

Môi chỉ khẽ mấp máy, nửa câu sau không nói ra được, giống như con cá mắc cạn sắp chết cố gắng há miệng thở lấy một hơi cuối cùng.

Ngay từ câu đầu tiên, Mục Diên Nghi đã nhận ra có điều gì đó không ổn, đầu dây bên kia im bặt, anh gọi tên Hạ Túy An mấy lần mà vẫn không thấy cậu đáp lại.

Cuộc gọi bị ngắt. Đúng lúc này, trợ lý cầm tài liệu đến đứng ngoài cửa: "Tổng Mục, tài liệu họp đã chuẩn bị xong, cuộc họp sẽ bắt đầu sau năm phút nữa."

Mục Diên Nghi ừ một tiếng, liếc nhìn sắc trời bên ngoài, nói: "Thông báo dời cuộc họp lại đi."

Trợ lý: "Vâng, Tổng Mục."

Trợ lý: "...Ơ? Dời cuộc họp sao?"

Cuộc họp lần này là về dự án thị trường miền Nam, trợ lý biết rõ vì nó mà ông chủ nhà mình đã tăng ca mấy ngày liền rồi.

Bây giờ lại hủy họp, đến trợ lý cũng tưởng mình nghe nhầm...

"Thời gian họp tôi sẽ thông báo sau, phiền cậu chuyển lời giúp." Mục Diên Nghi cất điện thoại, chợt nhớ ra điều gì, ngẩng đầu hỏi trợ lý: "Trong công ty còn xe không, giúp tôi sắp xếp một chiếc."

Xe của anh bị Triệu Linh mượn mà chưa trả lại, may mà công ty có nhiều xe thương vụ dùng tiếp khách.

Về đến nhà, Mục Diên Nghi tìm quanh một lượt nhưng không thấy bóng dáng Hạ Túy An đâu.

Anh định gọi điện, nhưng còn chưa kịp bấm số thì đã trông thấy một cái bọc nhỏ nhô lên không rõ ràng trên giường phòng ngủ phụ.

Khi mở chăn ra, người mà anh tìm khắp nhà cũng không thấy giờ lại cuộn tròn ở mép giường, nhỏ bé như một cục len, chân trần, nhìn mỏng manh tội nghiệp.

Anh ngồi xuống mép giường, bế Hạ Túy An vào lòng, người trong ngực nóng hầm hập, còn đang run rẩy, hàng mi khẽ run từng nhịp.

Mục Diên Nghi đặt tay lên trán cậu, rồi áp trán mình vào để so nhiệt độ: "Sao sốt cao thế này mới gọi cho tôi?"

Hạ Túy An không hề biết trong nhà có người vào, chỉ cảm thấy có hơi ấm bất ngờ bao lấy mình, vô thức rúc vào lòng Mục Diên Nghi, lờ mờ nghe thấy bên tai có người nói chuyện.

Giọng trầm thấp, bình tĩnh, là Mục Diên Nghi.

Cậu đổi sang tư thế dễ chịu hơn trong lòng anh, lông mày dần giãn ra.

Trán Hạ Túy An nóng như lửa đốt, nhưng trong khi cậu an yên tựa vào lòng người kia, Mục Diên Nghi lại hơi cau mày, nhẹ nhàng buông cậu ra, đứng dậy đi lấy quần áo để đưa cậu đến bệnh viện.

Hạ Túy An không cho anh đi, túm chặt vạt áo anh không buông, miệng thì cứ r. ên rỉ kêu lạnh.

Mục Diên Nghi nói: "Em đang sốt, tôi đưa em đi bệnh viện."

Nghe đến bệnh viện, Hạ Túy An liền dùng hết sức mình lắc đầu nguầy nguậy.

"Vậy anh gọi bác sĩ đến nhà."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!