Trời đã về đêm, mẹ Mục đưa múi quýt bóc xong cho Hạ Túy An: "Hôm nay cũng muộn rồi, trên lầu có chuẩn bị phòng cho hai đứa, ở lại nghỉ một đêm đi."
Ở đâu cũng vậy thôi, Hạ Túy An cong mắt cười: "Con nghe lời ông xã."
Giờ đã không còn sớm, Mục Diên Nghi gật đầu đồng ý.
Chào nhau chúc ngủ ngon rồi lên lầu, Hạ Túy An chợt nhớ ra hôm nay hình như không phải hầu hạ ngủ cùng, lập tức vui vẻ hẳn, cảm thấy cuối cùng thì Mục Diên Nghi cũng làm người được một lần.
Tâm trạng tốt, vừa vào phòng cậu liền đưa trái quýt mẹ Mục cho mình lúc nãy cho Mục Diên Nghi: "Ngọt lắm, cho ông xã nếm thử."
Mục Diên Nghi liếc nhìn trái quýt còn nguyên: "Em còn chưa ăn đã biết ngọt?"
Hạ Túy An mặt dày nhận hết công lao bóc quýt về mình: "Vì là quýt em tỉ mỉ bóc cho ông xã mà, chắc chắn là ngọt rồi!"
"Thật không?" Mục Diên Nghi nhướng mày hỏi lại, rồi tách một múi đưa đến sát môi Hạ Túy An, thừa lúc cậu chưa kịp phản ứng thì cúi người hôn xuống.
Vị chua lập tức lan khắp khoang miệng, Hạ Túy An nhăn mày, muốn né nhưng không kịp, múi quýt ngược lại còn bị đẩy sâu thêm vào miệng.
Hôn xong, Mục Diên Nghi mới thong thả đứng thẳng dậy, dùng ngón cái lau vệt nước ở khóe môi Hạ Túy An — không rõ là nước bọt hay nước quýt.
Hạ Túy An còn đang tê dại cả đầu lưỡi vì chua, đã nghe anh nói: "Quả nhiên rất ngọt."
"....."
Lúc kết hôn, đúng là nên có người nhắc cậu rằng con người không thể kết hôn với chó.
Đồ chó đội lốt người.
Hạ Túy An liếm môi, nhét hết phần quýt còn lại vào tay Mục Diên Nghi: "Ông xã ăn nhiều vào nhé."
Quýt còn lại Hạ Túy An nhất quyết không đụng tới, cuối cùng cũng bị Mục Diên Nghi ăn hết. Cậu ghé lại gần hỏi: "Không chua à?"
"Chua chứ."
"Vậy sao ông xã vẫn ăn?"
Mục Diên Nghi nhéo má cậu: "Lãng phí lương thực là đáng xấu hổ."
Một ngày bị véo má hai lần, Hạ Túy An thấy cả người như sụp đổ. Muốn chửi thề mà không dám, đành ngậm miệng chịu đựng.
Mục Diên Nghi tắm xong bước ra thì thấy Hạ Túy An vẫn còn đang lẩm bẩm mắng ai đó trong lòng.
Mục Diên Nghi gọi cậu: "Đi tắm."
"Hôm nay không muốn tắm đâu."
Hạ Túy An lăn một vòng trên giường, thời tiết miền Nam và miền Bắc chỉ giống nhau ở điểm này — trời lạnh như thế, bước ra từ phòng tắm thể nào cũng lạnh đến dựng hết cả lông tơ. Cậu vừa lười vừa sợ lạnh.
"Không được."
Không cho cậu cơ hội phản kháng, Mục Diên Nghi đã xách thẳng cậu vào phòng tắm: "Tôi tắm cho em hay em tự tắm?"
"Em tự tắm em tự tắm!" Hạ Túy An nhanh chóng kiễng chân hôn lên cằm anh một cái, rồi tự giác chạy vèo vào tắm.
Biết thời thế mới là trang tuấn kiệt, cậu là người thức thời, không ăn thiệt trước mắt.
Vừa ra khỏi phòng tắm quả nhiên lạnh run người, cậu chui ngay vào chăn, tóc còn ướt, lạnh đến rùng mình từng đợt.
Mục Diên Nghi đang xử lý công việc, không để ý đến cậu, cậu liền tự bò tới, tò mò nhìn xem anh đang làm gì.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!