Chương 15: (Vô Đề)

Hôm nay Mục Diên Nghi về nhà đúng giờ. Tháng năm, bên ngoài trời đã bắt đầu ấm lên, Hạ Túy An ôm lấy anh, cả người anh mang theo mùi không khí trong lành của cuối xuân đầu hạ.

Trên bàn ăn bày ngay ngắn ba cái đĩa đậy kín, Hạ Túy An đặt tay lên nắp đĩa, bắt Mục Diên Nghi đoán: "Chồng đoán thử xem em nấu món gì nào?"

Dù là gọi đồ ăn ngoài, nhưng cậu cũng có bỏ công sức ra đó chứ, lúc nói chuyện, Hạ Túy An ưỡn ngực ngẩng đầu, cứ như thật sự đã tự tay nấu một bữa tiệc linh đình vậy.

Mục Diên Nghi thấy dáng vẻ của cậu mà bật cười, khóe môi khẽ cong lên: "Em nấu ba món hả?"

"Anh đoán trước đi, đoán đúng em mới nói!"

Lần này Mục Diên Nghi không chiều theo: "Tôi đoán không ra, em mở ra tôi mới biết."

Đúng là người không có tế bào giải trí, chẳng vui gì cả.

Hạ Túy An bĩu môi, tự chơi một mình, mở hết cả ba cái đĩa ra.

Một màu đen thui đồng đều.

Mục Diên Nghi nhìn kỹ một lúc: "Món gì vậy?"

?

Đồ chó không có mắt nhìn.

Hạ Túy An chỉ từng món: "Cà chua xào trứng, trứng xào cà chua, trứng... xào cà chua."

Dù nói sao thì vẫn là một món, vậy mà cậu còn chia ra tận ba đĩa, thật biết làm màu. Mục Diên Nghi ăn một miếng cơm, chân mày hơi cau lại.

Hạ Túy An chớp mắt, thật ra cậu chỉ gọi một phần đồ ăn, cho nên cơm là do cậu tự nấu thật.

Cậu vốn là kiểu người đến ăn bánh bao khô cũng lười đi hấp, nói một chữ thôi: lười. Dựa vào cảm giác mà nấu cơm, nấu xong nếm thử một miếng, cứng và còn sống.

Không thể đòi hỏi cao quá, dù sao thì người ăn là Mục Diên Nghi, cậu có đói đâu.

Mục Diên Nghi không nói gì, lại gắp thêm một miếng, dưới ánh mắt nhìn chằm chằm của Hạ Túy An, anh dừng một giây, rồi nuốt xuống.

"Cũng không tệ."

Trẻ con cần được khích lệ, cậu đã chịu nấu thì nên được khen.

Hạ Túy An được khen đến ngẩn người, rõ ràng cậu nhớ mình cho muối khá nhiều. Cậu không tin, nửa tin nửa ngờ gắp một miếng thử.

Mặn đến lè lưỡi, đầu lưỡi đến gốc lưỡi đều đắng ngắt.

Uống ừng ực một ngụm nước, Hạ Túy An còn phải nhổ hai cái: Đồ đàn ông chó chết! Cố tình hại người ta!

Ăn xong, Mục Diên Nghi dọn dẹp bát đũa, Hạ Túy An nằm trên ghế sofa nghịch điện thoại, thỉnh thoảng giả vờ ngẩng đầu: "Chồng, anh có cần em giúp không?"

Mục Diên Nghi không để ý tới, Hạ Túy An cũng không tự chuốc lấy bẽ mặt, bĩu môi.

Phòng khách đối diện nhà bếp kiểu mở, không cần cố nhìn cũng thấy được bóng dáng Mục Diên Nghi trong bếp.

Hạ Túy An nhìn một lúc lâu, thật sự không hiểu nổi sao một người thân giá bạc tỷ lại chịu làm việc nhà, rửa bát dọn dẹp.

Nghĩ vậy, cậu thấy Mục Diên Nghi từ trong bếp đi ra, Hạ Túy An lập tức đứng dậy, ân cần đưa nước cho anh.

Không còn cách nào khác, chim sẻ nương th. ân d. ưới mái người, từng bước đều phải cẩn thận.

Trong đầu cậu đang nghĩ đến mấy chiêu học được hôm nay, định nhón chân hôn Mục Diên Nghi một cái rồi nói vài câu đường mật.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!