Chương 14: (Vô Đề)

Họ chỉ âu yếm ngắn ngủi vào ban đêm sau khi xong chuyện, Hạ Túy An cảm thấy bầu không khí lúc này rất dễ chịu. Cậu nheo mắt, trong ánh nhìn của Mục Diên Nghi, mở trang web chính thức của một hãng thời trang lớn, nhìn chằm chằm vào hình ảnh quảng bá ở trang bìa rất lâu mà không có hành động gì.

Tâm tư nhỏ bé của cậu lộ rõ không thể giấu, Mục Diên Nghi cũng không vạch trần, chỉ phối hợp hỏi: "Đang xem gì vậy?"

Hạ Túy An quay đầu lại, môi vẫn còn đỏ mọng, hé ra hàm răng trắng sáng: "Xem điện thoại."

Thật ra cậu đang nhìn một mẫu ba lô nam của hãng nổi tiếng kia, Hạ Túy An đã tìm hiểu kỹ rồi, mẫu này ngay cả hàng second

-hand cũng giữ giá tốt, là thương hiệu giữ giá nhất, lại còn là phiên bản giới hạn.

Hạ Túy An không thích túi, cậu chỉ thích tiền. Nhưng cái túi này quá đắt, nên bây giờ cậu thích nó.

Dù miệng không nói, nhưng ánh mắt đã viết rõ mấy chữ to: Mua cho em đi.

Mục Diên Nghi ôm lấy eo cậu, trêu chọc: "Đẹp thì nhìn nhiều vào."

Quả nhiên con người không thể so sánh ngang bằng với nhau, nếu là Dâu Tây thì Quách Tinh sẽ mua cho rồi, còn cậu thì, ông chủ chỉ bảo nhìn cho đã mắt.

Hạ Túy An bĩu môi, lăn ra khỏi lòng Mục Diên Nghi, tự mình chui vào chăn, trùm kín ngủ luôn.

Mục Diên Nghi chậm rãi vuốt đầu ngón tay, đầu ngón vẫn còn vương hơi ấm từ Hạ Túy An, anh nghiêng người, tắt đèn, chỉ chừa lại một chiếc đèn ngủ nhỏ bên đầu giường.

Anh có thói quen định giá mọi thứ theo giá trị của nó – công việc cũng vậy, con người cũng vậy.

Cuộc sống của anh sẽ không có những món đồ không cần thiết, ví dụ như một chiếc laptop, nếu không ảnh hưởng hiệu năng thì có thể dùng rất nhiều năm.

Nếu phải nói trong đời anh từng xuất hiện một thứ không cần thiết duy nhất... thì đó chính là Hạ Túy An.

Chỉ là một cái túi thôi, với anh thật sự chẳng đáng bao nhiêu tiền, vấn đề chỉ là có đáng hay không.

Mục Diên Nghi gửi tin nhắn cho trợ lý, mô tả tên hãng và kiểu dáng của chiếc túi.

Hạ Túy An muốn, thì cứ xem như là một khoản tiền thưởng thành tích cho nhân viên, dù gì mấy hôm nay đúng là khiến cậu vất vả không ít.

Trợ lý nhanh chóng trả lời lại, nói là hiện tại hết hàng, phải đợi một thời gian. Anh chỉ nhắn lại: "Được."

Bên ngoài bắt đầu mưa, không nhỏ, ban đầu chỉ có vài giọt rơi lộp bộp trên cửa kính, rồi nhanh chóng nặng hạt hơn, chớp sáng lên một tia sét, chiếu sáng toàn bộ căn phòng.

Hạ Túy An vốn sắp ngủ rồi, bị âm thanh dọa cho giật mình, sống lưng căng thẳng, nhưng ngay sau đó đã bị Mục Diên Nghi ôm vào lòng.

Người bị đánh thức không nói gì, Mục Diên Nghi cũng không lên tiếng, hai người cứ giữ tư thế đó, trong căn phòng yên tĩnh hồi lâu không động đậy.

Hạ Túy An đúng là tỉnh rồi, nhưng cậu thấy mình không phải bị dọa, mà là tiếng sấm to quá, làm cậu bị đánh thức.

Sấm thật đáng ghét.

Tới miền Nam, điều cậu không thích nhất chính là nơi này quá ẩm ướt, lại hay mưa, không giống quê nhà cậu. Thời tiết kiểu này, sáng hôm sau dậy là cổ họng khô khốc, phải uống ba ly nước liền.

Trong phòng rất tối, chỉ có chiếc đèn ngủ nhỏ tỏa ánh sáng vàng dịu, thỉnh thoảng có tia chớp rạch qua làm sáng bừng cả căn phòng. Hạ Túy An nhắm mắt lại, rúc sâu vào lòng ai kia.

—–

Sau đêm mưa là một ngày hiếm hoi có nắng, Mục Diên Nghi như thường lệ đúng giờ đi làm, còn Hạ Túy An... vẫn còn sống.

Bị tiếng động đánh thức, cậu cuộn trong chăn, ngửi thấy mùi đồ ăn thơm phức, mơ màng lẩm bẩm với Mục Diên Nghi: "Chào buổi sáng ông xã... tạm biệt ông xã..."

Cậu còn muốn ngủ thêm một chút, giờ chỉ mong Mục Diên Nghi mau mau rời đi.

Đúng là đồ vô lương tâm. Mục Diên Nghi kéo lại vạt áo vest, không thèm lôi cậu ra khỏi chăn của mình: "Bữa sáng ở trên bàn, nguội rồi nhớ hâm lại."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!