Hiển nhiên Mục Diên Nghi chẳng biết tự giác gì cả, thậm chí còn bóc lột sức lao động của Hạ Túy An. Nhưng lần này về nhà, anh mang theo vài món đồ.
Hạ Túy An lười xỏ giày, cũng chẳng muốn mang vớ, chân trần đi ra nhìn thấy túi đồ trong tay Mục Diên Nghi, mắt lập tức sáng rực, không thấy anh phiền nữa, hỏi luôn: "Chồng ơi mua gì cho em đó?"
Mục Diên Nghi: "Sao biết là mua cho em?"
"Vì chồng nhà người ta lúc về nhà đều mang quà cho người yêu mà."
"Đó là nhà người ta, mình không giống người ta."
Không cần Mục Diên Nghi nói, Hạ Túy An đã thấy thứ trong túi — hộp gỗ, trông như rượu, tám phần là quà từ đối tác. Hứng thú của cậu lập tức xẹp lép, âm thầm mắng Mục Diên Nghi là đồ keo kiệt.
Mục Diên Nghi liếc xuống chân cậu: "Không lạnh à? Lạnh mà không mang vớ."
Hạ Túy An chẳng thích mang vớ, hơn nữa cậu vừa mới tỉnh ngủ, mắt còn lim dim, đưa chân ra: "Em chờ chồng mang cho."
Cậu vừa nói thế, Mục Diên Nghi thật sự ngồi xuống mang vớ cho cậu, ngay trên ghế sofa. Hạ Túy An vốn đang mặc đồ ngủ, bây giờ trên người chỉ còn mỗi đôi vớ trắng mới mang vào.
Mục Diên Nghi nắm lấy mắt cá chân cậu, nhìn khuôn mặt chỉ lộ ra nửa bên sau bàn tay che lại, nhận xét: "Gầy đi rồi."
Thật ra không nên gầy. Hạ Túy An mỗi ngày lười như sâu, vận động duy nhất là từ phòng ngủ đi ra phòng khách, lâu lâu thêm một chút "vận động đặc biệt" vào ban đêm. Nếu có mang điện thoại thì số bước chân trong ngày chắc chắn không quá ba trăm.
Nhưng cậu ăn ít, nhìn đồ ăn ngoài chẳng buồn động đũa, huống chi "vận động" với Mục Diên Nghi thật sự không nhẹ nhàng chút nào.
Trong làn sương mù mơ màng, cậu sờ lên má mình, chẳng thấy gì đặc biệt, cười cười: "Cực quá đi, ngày nào cũng phải tăng ca với chồng, còn phải dọn nhà, ăn không đủ, mặc không ấm, sắp thành cải thìa úa héo ngoài đồng rồi, chồng tìm giúp một cô giúp việc đi."
Cậu sống ở đây đã hai tháng, tuy không có giúp việc nhưng cũng chưa từng động tay vào việc nhà. Căn hộ rộng hơn hai trăm mét vuông, mà phạm vi hoạt động của cậu mỗi ngày chắc chưa tới mười mét vuông, tính luôn cái bồn tắm hai mét vuông mới đủ.
Bình thường khi Mục Diên Nghi tan làm về nhà sẽ dọn dẹp nhà cửa. Hạ Túy An hoặc là nằm trên sofa, hoặc trong phòng chẳng hề nhúc nhích. Thỉnh thoảng buổi sáng khi Hạ Túy An còn đang ngủ, Mục Diên Nghi đã dọn dẹp sạch sẽ xong hết cả nhà.
Chuyện này khiến Hạ Túy An than phiền không ít lần — ông sếp nhà mình chẳng có chút dáng vẻ đại gia nào, còn tự giác chẳng khác gì phạm nhân đang cải tạo lao động.
Mục Diên Nghi dùng đầu ngón tay lướt nhẹ qua nốt ruồi đỏ trên mắt cá chân cậu: "Tìm giúp việc làm gì? Mỗi ngày bế em lên giường, bế em xuống giường à?"
Dù không hay về nhà, nhưng anh chẳng thích người lạ ra vào nơi mình sống.
Mắt cá chân bỗng nóng ran, như cháy lan lên đến tận cổ. Hạ Túy An không để ý lời Mục Diên Nghi ngầm chê mình lười, mở mắt nói: "Giúp việc có thể nấu cơm, em không muốn ăn đồ ngoài nữa."
Gần đây Mục Diên Nghi bận chuyện dự án, hơi lơ là chuyện Hạ Túy An toàn phải ăn đồ gọi về. Anh cúi xuống hôn lên môi cậu, một cái hôn sâu dần, Hạ Túy An kêu lên một tiếng, định đẩy ra nhưng cổ chân vẫn bị giữ chặt.
"Không muốn ăn ngoài thì có thể ăn thứ khác."
Giọng nói xen lẫn tiếng cười khẽ, hơi thở nóng rực phả bên tai khiến Hạ Túy An rùng mình.
Hạ Túy An phát hiện có lẽ mình hơi mê giọng nói của Mục Diên Nghi.
Chỉ một chút thôi, hoàn toàn không đủ để khiến cậu bớt ghét chủ nhân của giọng nói đó.
—
Sáng hôm sau là thứ Sáu, khi Hạ Túy An tỉnh dậy thì Mục Diên Nghi đã đi làm. Cậu nhắm mắt mò tìm điện thoại, hé mắt liếc thời gian.
Mới mười giờ sáng, còn sớm so với giờ dậy bình thường. Không muốn rời giường, cậu lăn qua lăn lại, rồi chống tay quỳ bò trên giường, đẩy chăn tạo thành một ụ nhỏ.
Chăn đệm có mùi vừa lạ vừa quen, Hạ Túy An hít hít mũi.
Lúc này mới nhớ ra — đây là phòng của Mục Diên Nghi.
Cậu lập tức tỉnh táo, cơn buồn ngủ tan sạch. Cậu ôm con búp bê hình thỏi vàng về phòng mình — một trong số ít món đồ cậu mang từ nhà đến, ngủ lúc nào cũng ôm.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!