Chu Thịnh im lặng nhìn Đồng Bắc Bắc một lúc rồi mới nhếch môi ý vị sâu xa mà hỏi cô: "Sao em biết cô gái kia chỉnh từ trên xuống dưới?"
Đồng Bắc Bắc nhướng mày, cô khá hiểu biết về phương diện này: "Ồ, trực giác của phụ nữ."
Chu Thịnh lại bị cô làm cho cạn lời, muốn vươn tay xoa rối tóc cô nhưng vừa đưa tay ra cuối cùng lại rụt lại, đút vào túi quần siết thành nắm đấm.
Vu Oanh Oanh cách đó không xa đang nhìn hai người, cũng không biết lấy dũng khí ở đâu, cô nàng nổi giận đùng đùng đi tới chỗ hai người.
Cô ta cười khanh khách, nhìn Chu Thịnh hờn dỗi: "Tổng giám đốc Chu, vị này là?"
Đồng Bắc Bắc nổi hết gai ốc vì nghe giọng nhão nhoét của cô nàng, cúi đầu nhìn cổ tay đã sắp nổi da gà của mình, thật sự là.... không chịu nổi.
Chu Thịnh nhíu mày, nhìn cô gái trước mặt: "Liên quan gì tới cô?"
Vu Oanh Oanh: "...." Sắc mặt cô ta cứng đờ, nhưng điều chỉnh lại rất nhanh: "Tổng giám đốc Chu, em chỉ muốn hỏi một chút thôi, trông dáng chị gái này cũng đẹp đó ạ."
Nghe vậy Đồng Bắc Bắc nhướng mi cong môi cười một tiếng: "Ừ, đẹp hơn cô một chút."
Nhân viên cửa hàng đứng bên cạnh, mặt đầy kinh ngạc chứng kiến cảnh tượng này, cô ấy đang tự hỏi mình lén chuồn đi có phải sẽ tốt hơn không? Ở đây thật sự là làm bóng đèn.
Chiến trường của ba người này không thích hợp có người ngoài.
Sắc mặt Vu Oanh Oanh lập tức thay đổi, Chu Thịnh nói thì cô ta có thể nhất nhất cười hùa theo nhưng mà người phụ nữ này thì khác. Đối với Vu Oanh Oanh mà nói, mỗi ngày Chu Thịnh đều lên hotsearch với một cô gái, có lẽ đây cũng chỉ là người phụ nữ đã ngủ với anh đêm qua mà thôi, kiểu đàn ông như Chu Thịnh sẽ không tức giận vì một người phụ nữ không quan trọng.
Nghĩ như vậy, gan Vu Oanh Oanh bành trướng không ít: "Chị gái này, có phải chị hơi tự luyến rồi đấy nhỉ?"
Đồng Bắc Bắc nhíu mày: "Xin lỗi, tôi khá tự tin về bản thân."
Chu Thịnh đứng bên cạnh đút tay túi quần nhìn hai người, không hề lên tiếng ngăn cản.
Vu Oanh Oanh tức đỏ mặt, cô nàng nghiến răng nghiến lợi nhìn Đồng Bắc Bắc, nghênh ngang kiêu ngạo: "Cô tên gì?"
Nghe vậy, Đồng Bắc Bắc bố thí cho cô nàng một ánh mắt: "Muốn biết à?" Nói rồi, cô cười nhạo: "Cô hỏi Chu Thịnh đi."
Sau đó Đồng Bắc Bắc cũng mặc kệ người kia cảm thấy thế nào, trực tiếp nói với nhân viên còn đang đứng đó: "Chọn mấy bộ này, tôi đi thử một lát."
"Được, xin cô chờ một lúc ạ."
"Ừ."
Đồng Bắc Bắc đi sang chỗ khác, không để ý tới Vu Oanh Oanh nữa.
Tuy nhiên, Vu Oanh Oanh lại không nghĩ như vậy, cô nàng nghiến răng nghiến lợi nhìn Đồng Bắc Bắc, định nổi cáu nhưng vừa nhìn vào mắt Chu Thịnh thì trong lòng lại ỉu xìu xuống.
"Tổng giám đốc Chu, anh xem bạn gái anh kìa, thái độ gì thế chứ." Cô nàng dùng giọng nhõng nhẽo làm nũng với Chu Thịnh.
Chu Thịnh cau mày, nhìn chằm chằm người phụ nữ mà mình hoàn toàn không quen biết: "Ai nói với cô đó là bạn gái tôi?"
Nghe vậy mắt Vu Oanh Oanh sáng lên, không phải bạn gái sao? Vậy là không quen à?
"Tổng giám đốc Chu không biết vị tiểu thư kia sao?"
Chu Thịnh dừng một chút, vô cùng chán ghét nhìn cô nàng: "Người không có trí thông minh thì nên ít ra ngoài."
Vu Oanh Oanh: "...." Cô nàng tiếp tục dậm chân nũng nịu với Chu Thịnh: "Tổng giám đốc Chu, anh nói gì vậy?"
Chu Thịnh cười lạnh, không muốn nói tiếp với cô nàng thêm một câu nào nữa. Đúng lúc đó, nhân viên cửa hàng kinh ngạc thốt lên: "Tiểu thư, chị hợp với bộ này quá."
Đồng Bắc Bắc bước ra ngoài, ngắm mình trong gương, hài lòng gật đầu. Không thể không nói, cửa hàng Chu Thịnh đưa cô tới này rất tốt, quần áo chất lượng cao, nhìn qua khá phong cách, mặc vào cũng rất dễ chịu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!