Chương 46: (Vô Đề)

Buổi chiều, ánh mặt trời rực rỡ. 

Sau khi Bắc Bắc về nhà sửa soạn đồ đạc liền lên ô tô với Trần Tĩnh đến đoàn làm phim. 

Bối cảnh quay phim lần này là ở một trường cấp ba, cách khá xa trung tâm thành phố, cũng xem như nằm trong một thị trấn rất sầm uất, thuộc về thành phố H.  

Từ nhà ngồi xe ô tô đi đến đó mất khoảng hơn hai tiếng đồng hồ, không xa nhưng mà cũng không gần. 

Dù sao người của đoàn làm phim cũng không thể về nhà mỗi ngày, vì lái xe đi đi về về đã mất năm tiếng đồng hồ. 

Bắc Bắc đi cùng Trần Tĩnh, trước đó đã lấy được địa chỉ rồi. Nếu như đến vào buổi chiều thì làm thủ tục nhận phòng ở khách sạn trước, ngày hôm sau chính thức bấm máy. 

Ánh nắng ngoài cửa sổ thật đẹp. Trần Tĩnh lái xe, Bắc Bắc liền ngồi bên ghế phụ, quay đầu ngắm cảnh ở bên ngoài cửa sổ, cô cảm thán nói: "Thời tiết ở đây thật là đã quá đi!"

Trần Tĩnh gật đầu đồng tình: "Đúng là rất tốt. Đã ra ngoài khu vực thành phố rồi, lát nữa sẽ lên cao tốc."

"Vâng. Chị tự quyết là được rồi." Bắc Bắc liếc mắt nhìn dáng vẻ lái xe của Trần Tĩnh, tò mò hỏi: "Đạo diễn Mã đồng ý cho chị đến chỗ xa vậy sao?"

Trần Tĩnh nhướng mày, khó hiểu nhìn cô một cái rồi khẽ cười: "Tổng giám đốc Chu không cho em đi à?"

Bắc Bắc vò đầu, không biết phải nói sao: "Cũng không phải không cho em đi."

Chính là người nào đó nói cũng muốn đi cùng, đi về hằng ngày, Bắc Bắc cảm thấy thật sự mệt mỏi. Vì vậy khi Chu Thịnh đề nghị như vậy, cô vừa muốn vừa không muốn từ chối. Một ngày hơn hai mươi tiếng đồng hồ, nếu đi đi về về bên này thì Chu Thịnh ngoài làm việc ra thì chỉ có lái xe, không được nghỉ ngơi, như vậy thì quá mệt. 

Trần Tĩnh hiểu, cười nhẹ trêu ghẹo cô: "Xem ra tổng giám đốc Chu thật sự không nỡ rời xa vợ rồi."

Bắc Bắc: "... ... .... . "

Cô im lặng, đơn giản hỏi: "Đạo diễn Mã không thể không có biểu hiện gì."

Trần Tĩnh à ừm, nghĩ đến biểu hiện của chồng mình thì khẽ cười: "Cũng có đó. Nhưng mà bộ phim điện ảnh trước đó mọi người quay đang vào trong giai đoạn hậu kỳ, cho dù anh ấy có lòng thì cũng không thể qua đây."

Bắc Bắc nghẹn họng, nói: "Đạo diễn vất vả quá."

Trần Tĩnh cười: "Chị sẽ chuyển lời cho anh ấy."

Hai người vui vẻ lái xe, thi thoảng nói chuyện vài câu thì cũng cảm thấy hành trình đến thị trấn cũng không quá xa xôi. 

Gần đến sập tối, Bắc Bắc và Trần Tĩnh đến được khách sạn. Khách sạn cũng gần với chỗ trường học mà họ lấy làm cảnh quay. Nghe nói vì để thuận tiện cho diễn viên mà đoàn phim đã đặc biệt cố ý tìm một khách sạn gần với chỗ quay phim. 

Khách sạn này xem ra không tệ, xếp phòng của Bắc Bắc và phòng của Trần Tĩnh ở chung một chỗ, hai phòng đối diện nhau. Việc làm này của đoàn phim khiến Bắc Bắc có ấn tượng tốt. Dù sao bình thường mà nói, tầng mà diễn viên ở đều không giống so với tầng của quản lý hay là trợ lý, kiểu gì phòng của quản lý hoặc trợ lý sẽ kém hơn một chút. 

Nhưng lần này không như thế, cho nên Bắc Bắc rất vui vẻ. 

Trần Tĩnh cũng như vậy, càng tăng thêm thiện cảm với đoàn phim này. 

Hai người ở trên tầng, vào phòng tự sắp xếp đồ dùng của mình, sau đó Trần Tĩnh nhắc nhở Bắc Bắc: "Nhắn lên nhóm chat nói là chúng ta đến rồi." 

Nhóm chat mà chị nói là nhóm diễn viên của đoàn phim, mỗi một đoàn phim đều có một nhóm riêng của mình, rất thuận tiện cho diễn viên giao lưu trò chuyện các kiểu. 

Bắc Bắc hiểu: "Vâng."

Sau khi cô nhắn tin lên nhóm chat, phó đạo diễn đã tag @ Bắc Bắc, nói là tám giờ tối họp ở phòng đạo diễn, bốn diễn viên chính đều phải tham gia. 

Sau khi Bắc Bắc trả lời lại thì không tiếp tục nhắn nữa. 

"Nói rồi." 

Trần Tĩnh 'ừm' một tiếng, cúi đầu nhìn cô: "Chút nữa có phải đi họp không?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!