Chương 40: (Vô Đề)

Đã là cuối xuân rồi, cây cối trong sân trường đã xanh um, tán lá rậm rạp. 

Một mình Bắc Bắc cúi đầu đi trong sân trường cảm nhận cơn gió thổi nhẹ, nghe thấy âm thanh những chiếc lá và cành cây rơi lạo xạo ở hai bên đường nhỏ, rất nhẹ rất nhẹ. Thi thoảng chân cô giẫm lên chiếc lá xanh đậm ở trên mặt đường, còn có thể nghe tiếng sột soạt. 

Bởi vì đã xin nghỉ học cả ngày nên bây giờ Bắc Bắc hoàn toàn thong thả đi trong trường. 

Cô đã ở đây học hơn một năm rồi nhưng mà chưa bao giờ thực sự ngắm nhìn, đi dạo quanh trường. 

Lúc ban đầu, trường là do người trong nhà chọn, chỉ vì nó gần, chuyên ngành cũng là người trong nhà chọn bởi vì phù hợp với giới thượng lưu, cũng bởi vì để đến khi Bắc Bắc xem mắt có thể thể hiện ra sự dưỡng dục nhất định. 

Bởi vì nguyên nhân này nên cô chán ghét ngôi trường này. Nếu như không có những người bạn cùng phòng tốt bụng thì Bắc Bắc nghĩ, có lẽ nguyên chủ Bắc Bắc có sống đến bây giờ vẫn không thể mở rộng tấm lòng để làm quen với mọi người. 

Vừa đi bộ không lâu thì có người gọi Bắc Bắc. 

Cô chợt giật mình, quay đầu nhìn về hướng người gọi mình, nhướng mày hỏi: "Là cậu mới gọi tôi sao?"

"Đúng." Người đó khẽ cười: "Chào cậu, tớ là Tôn Vệ, là bạn cùng lớp của cậu."

Bắc Bắc ngước mắt nhìn người con trai trước mặt, gật đầu: "Chào cậu." Cô lại hỏi: "Khoa Biểu Diễn sao?"

Bắc Bắc không nhận ra Tôn Vệ nhưng trên mặt cậu ta cũng không tỏ ra chút xấu hổ nào, chỉ gật đầu nói: "Đúng vậy, tớ là lớp trưởng bên khoa Biểu Diễn."

Bắc Bắc gật đầu, nói xin lỗi: "Xin lỗi cậu, tôi không nhận ra."

Tôn Vệ cười thờ ơ: "Không sao, dù sao cậu cũng ít lên lớp. "

Nghe vậy, Bắc Bắc cảm thấy lúng túng. Cô khẽ 'ừm' một tiếng rồi nhìn người đối diện: "Xin lỗi cậu gọi tôi có chuyện gì không?"

Tôn Vệ hơi ngượng ngùng gãi đầu: "Thật ra không có chuyện gì quan trọng cả, chỉ gọi cậu chào hỏi vậy thôi. Sao hôm nay cậu không lên lớp?"

"Hôm nay tôi xin nghỉ, có chút việc."

Nghe vậy, Tôn Vệ gật đầu: "Vậy à, là đi tìm việc làm sao?"

Bắc Bắc ngẩn ra, cô không hiểu ý của Tôn Vệ. 

Nhìn ánh mắt có vẻ hoang mang của Bắc Bắc, Tôn Vệ cười rồi giải thích cho cô: "Lớp chúng ta có rất nhiều bạn, lúc này đa phần ra ngoài tìm việc như quảng cảo hay là đến phim trường quay phim, bất kể là vai diễn gì cũng đều có người ra sức giành lấy." 

Sau khi nghe xong, ngay lập tức Bắc Bắc đã hiểu. 

Cô đoán anh chàng lớp trưởng này chắc cũng ra ngoài tìm việc. Mà cô thực sự cũng là đi tìm việc, đi thử vai cũng xem như là công việc đó chứ. 

"Ừm, đi tìm việc."

"Thế nào rồi?"

Bắc Bắc cười: "Không tệ lắm, kết quả cũng tạm được."

Tôn Vệ gật đầu: "Vậy được quá rồi. À đúng rồi, có thể cho tớ cách liên lạc không? Lúc nào có việc cũng tiện liên lạc hơn."

Bắc Bắc đấu tranh hai giây rồi thoải mái đưa số điện thoại cho chàng trai trước mặt, dù sao người ta cũng là lớp trưởng, nếu không cho thì cũng không biết nói làm sao. 

Tôn Vệ lưu số điện thoại của Bắc Bắc, sau khi quét wechat của cô thì mới đưa tay chỉ về phía khác rồi nói mình có việc phải đi trước. 

Bắc Bắc khẽ cười: "Ừm. Tạm biệt."

Cô nhìn thấy bóng dáng chạy vội cách không xa, trong lòng cô thầm cảm thán một câu, tuổi trẻ thật là tốt. Cô hoàn toàn quên mất bản thân cũng đang ở độ tuổi thanh xuân. 

Khóe môi cong nhẹ, Bắc Bắc tiếp tục lang thang trong sân trường. Ở một nơi khác, Tôn Vệ đi vào trong phòng thì bị các bạn học nhao nhao lên.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!