Chương 4: (Vô Đề)

Trong phòng bếp là một đống lộn xộn, Đồng Bắc Bắc thật không dám nhìn kỹ.

Cô chưa bao giờ nghĩ chỉ nấu cơm thôi cũng có thể sinh ra lắm rắc rối thế này. Vừa nhìn những lát khoai tây siêu dày rơi trên đất, cô cảm thấy hơi nhức đầu.

Nhưng không hiểu sao lại hơi buồn cười, trước đây, cô chưa bao giờ nghĩ lão đại trong giới kinh doanh như Chu Thịnh xuống bếp sẽ gây ra thảm cảnh như vậy.

Hai người nhìn nhau, cũng không ai nói gì.

Chu Thịnh cảm thấy hơi ngượng, anh nhắm chặt hai mắt, hướng về phía Đồng Bắc Bắc nói: "Cô ra ngoài trước đi."

Đồng Bắc Bắc: "... Để tôi dọn dẹp một chút đã."

"Không cần, em ra ngoài đi."

Đồng Bắc Bắc trợn mắt, tỏ vẻ không tin: "Anh chắc chắn mình có thể tự làm được?"

"Đương nhiên, tôi đâu có bị thiểu năng."

Đồng Bắc Bắc nghẹn lời, lẩm bẩm: "Tôi cũng có bảo anh bị thiểu năng đâu."

Chu Thịnh cười lạnh: "Ánh mắt vừa rồi của em chẳng khác gì đang nói người này đúng là thiểu năng cả."

Nghe vậy, Đồng Bắc Bắc muốn bật cười, nhưng kịp kìm lại. Cô gật đầu, ồ một tiếng, hỏi: "Vậy chúng ta sẽ ăn món gì?"

Chu Thịnh nhìn cô chằm chằm, hừ lạnh, "Đặt đồ ăn ngoài."

Mịe, lẽ ra anh không nên tới chỗ như phòng bếp.

Đồng Bắc Bắc ừ ừ hai tiếng: "Vậy tôi đi thu dọn đồ đạc tiếp nhé, anh chắc chắn chỗ này không cần tôi ư?"

"Không cần."

Thấy Chu Thịnh kiên quyết, Đồng Bắc Bắc nhún vai rồi xoay người về phòng mình, còn về phòng bếp đang lộn xộn, cô nghĩ chắc Chu Thịnh vẫn có thể dọn dẹp, nhỉ?

Nhìn chằm chằm đến khi cô vào phòng, Chu Thịnh mới vươn chân ra đá một cái, chửi thề một tiếng rồi cầm điện thoại gọi cho trợ lý vẫn chưa đi xa.

"Mua hai phần cơm về cho tôi, nhớ mua ức bò hầm khoai tây với cá kho tàu, còn món khác thì tùy ý cậu."

Trợ lý vội vàng trả lời: "Vâng, cô Đồng có không ăn món gì không ạ?"

Chu Thịnh nhíu mày, nghĩ giây lát rồi nói: "Không, mua về nhanh nhé."

"Vâng."

Tắt máy, Chu Thịnh nhìn phòng bếp với một mớ hỗn độn, hít sâu một hơi, xoay người nhặt nguyên liệu rơi xuống sàn lên, cho hết vào thùng rác.

Tào Nhất Minh nhìn điện thoại bất đắc dĩ lắc đầu, vội vàng lái xe tới nhà hàng yêu thích của Chu Thịnh, Chu Thịnh không thích ăn cá, nhưng giờ lại chọn cá kho tàu, dùng đầu ngón chân mà nghĩ cũng đoán được là món cô Đồng kia thích.

Tào Nhất Minh thấy nhiệm vụ này hơi khó, sau này rất có thể công việc của anh ta không chỉ là phục vụ cho vị đại gia nọ, mà còn bao gồm thêm cả vị cô Đồng kia nữa. Anh ta nghĩ: chắc hẳn nếu vị cô Đồng kia vui thì đại gia mới có tâm trạng tốt, nghĩ đến đây, Tào Nhất Minh lại bắt đầu quy hoạch trọng điểm công tác của mình sao cho đúng đắn nhất.Trong nhà, Chu Thịnh quét dọn qua loa phòng bếp xong liền đi ra ngoài, còn Đồng Bắc Bắc thì vẫn ở lì trong phòng, không ló mặt ra ngoài.

Chu Thịnh nhíu mày, nghĩ nghĩ, qua gõ cửa phòng, nghe người bên trong đồng ý mới đẩy cửa vào.

"Vẫn chưa thu xếp xong à?"

Đồng Bắc Bắc "hả" một tiếng, lắc đầu: "Dọn xong rồi." Cô nghĩ nghĩ rồi nói: "Có thể tôi phải về nhà một chuyến."

"Sao thế?"

Đồng Bắc Bắc ho khan: "Tôi không mang đủ quần áo."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!