Công ty Điện ảnh và Truyền hình Mộ Bắc.
Hai chữ "Mộ Bắc (*)" này còn có hàm ý khác.
(*) Mộ [ ]: yêu thích, ngưỡng mộ; Bắc []: tên nữ chính. Mộ Bắc = yêu Bắc Bắc.
Bắc Bắc nhìn chằm chằm hai chữ nọ, ngẩn người, cô ngẩng đầu nhìn Chu Thịnh, "Sao anh... lại đặt tên như vậy?"
Chu Thịnh nhoẻn miệng cười, hỏi cô: "Bùi tai không?"
Bắc Bắc lơ đễnh, bùi tai chứ, sao có thể khó nghe được. Nhưng cái tên này thể hiện cho cái gì, cho dù không phải người hay nghĩ ngợi, cô cũng rõ mồn một.
Cô nhìn Chu Thịnh gần trong gang tấc, ngơ ngác mấy giây mới thu lại ánh nhìn của mình: "Chu Thịnh."
"Hmm?"
"Có ai hỏi anh ý nghĩa của tên công ty không?"
Chu Thịnh khẽ cười, "Có."
"Vậy anh giải thích thế nào?" Bắc Bắc nhìn anh với ánh mắt tò mò, muốn biết Chu Thịnh sẽ giải thích với truyền thông về cái tên "đặc biệt" như vậy thế nào.
Chu Thịnh hắng giọng, cố ý đùa dai: "Anh nói là...."
"Gì cơ?" Bị gợi lên sự tò mò, Bắc Bắc ngước mắt nhìn anh, đôi mắt sâu và long lanh đầy sự hiếu kỳ.
Chu Thịnh bất chợt xoay người, tới gần Bắc Bắc, kề sát tai cô rồi khẽ cười, nói: "Vì người trong lòng anh tên là Bắc Bắc."
Bắc Bắc: "....... ! ! !"
Cô hoảng hốt nhìn Chu Thịnh, nuốt nước bọt rồi nói: "Anh nói vậy thật đấy à?"
Chu Thịnh nhướng mày mỉm cười: "Không được nói vậy ư?"
Bắc Bắc nhíu mày rồi lắc đầu.
Không phải không được nói mà vì cô cảm thấy Chu Thịnh không phải kiểu người bốc đồng trả lời như vậy trước truyền thông. Hơn nữa thân phận của Bắc Bắc hiện giờ cũng khá đặc biệt.
Người thông minh như Chu Thịnh sao có thể nói như vậy cơ chứ...
Nghe anh cười, Bắc Bắc mới giật mình nhận ra mình bị chọc ghẹo, cô lườm Chu Thịnh, xoay người đi xuống bếp.
"Từ từ đã nào." Chu Thịnh ôm cô, nhỏ giọng an ủi: "Anh không nói thế, nhưng anh nghĩ thế."
Bắc Bắc sửng sốt, Chu Thịnh lại nói tiếp: "Giới truyền thông không hỏi vấn đề đó, có hỏi anh cũng trả lời qua quýt cho qua, yên tâm đi."
"Ừm."
Chu Thịnh mỉm cười nhìn cô rồi cúi đầu hôn khóe môi vợ mình: "Tuy anh muốn trả lời thế lắm, nhưng anh sợ vợ mất hứng."
Bắc Bắc bật cười, nheo mắt nhìn anh: "Không phải mất hứng, mà em sợ người khác nghĩ nhiều thôi."
Nếu hỏi cô có không vui hay không thì Bắc Bắc không thấy không vui, chẳng qua chỉ thấy chưa đến lúc công khai mà thôi.
Chu Thịnh hiểu ra, không hỏi thêm gì nữa.
"Không sao, anh hiểu ý em, đợi đến bao giờ em muốn công khai chuyện của chúng ta thì công khai."
Nghe vậy, Bắc Bắc nhỏ giọng đồng ý: "Ừ."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!