Chương 32: (Vô Đề)

Nhà họ Đồng cách xa trung tâm náo nhiệt, vị trí khu biệt thự cũng coi là khu nhà ở cao cấp, sang trọng. 

Trước kia Bắc Bắc sống ở đây nên vô cùng quen thuộc. Đã lâu không về nhà, cô lại cảm thấy như người xa lạ. 

Quay qua nhìn Chu Thịnh một cái, anh khẽ ho: "Xuống xe thôi."

"Vâng." Bắc Bắc ngước mắt nhìn về phía biệt thự phía trước mặt, khẽ cười. 

Mặc dù không biết mẹ Đồng gọi cô về nhà có việc gì, nhưng chung quy lại cô cảm thấy không phải là chuyện tốt đẹp gì. 

Vừa vào trong, một dì từ trong nhà đi ra chào đón cô: "Cô chủ nhỏ."

Bắc Bắc nở nụ cười, khóe môi cong lên: "Dì ạ, lâu quá rồi không gặp dì."

"Sao lâu như vậy mà không về thăm nhà?" Dì nắm tay Bắc Bắc, có chút đau lòng. 

Bắc Bắc gật đầu, vỗ vỗ lên tay dì rồi nói: "Dạo này ở trường nhiều việc, không có thời gian về ạ." 

Dì "ừm" một tiếng, nhìn về Chu Thịnh: "Cậu chủ nhỏ."

Chu Thịnh vuốt nhẹ cằm, đối với cái tên gọi này, anh cũng không phản ứng mạnh nhưng mà sau khi Bắc Bắc nghe thấy ba chữ "cậu chủ nhỏ" này thì bật cười thành tiếng. 

"Cười cái gì?"

Bắc Bắc im bặt, lắc đầu: "Không có gì."

Cậu chủ "nhỏ"! ! !

Nghĩ đi nghĩ lại vẫn cảm thấy buồn cười. 

Dì nhìn hai người nói: "Vào trong đi. Mọi người đều đang ở phòng khách." 

Bắc Bắc mở to mắt nhìn dì: "Có những ai?"

"Tất cả mọi người."

"Vâng."

Bắc Bắc cùng Chu Thịnh đi vào trong. Vừa vào đến phòng khách, những người ngồi ở sofa đều quay qua nhìn, nhưng tiếc là hướng mắt nhìn đầu tiên không phải Bắc Bắc mà là lên người đàn ông bên cạnh cô. 

Cha Đồng nhìn Chu Thịnh, vội vàng đứng lên, khuôn mặt tươi cười chào đón: "Tổng giám đốc Chu lại đây, ngồi bên này đi."

Chu Thịnh cười: "Được."

Xong rồi cha Đồng mới quay đầu nhìn Bắc Bắc: "Bắc Bắc về nhà rồi đó à."

Bắc Bắc nhướng mày, nhìn mẹ Đồng: "Không phải các người nói tôi dẫn Chu Thịnh về sao?"

Lời nói vừa dứt, mọi người trong phòng khách đều thay đổi sắc mặt, cuối cùng vẫn là mẹ Đồng phá vỡ sự ngượng ngùng, nhanh chóng đỡ lời: "Là vì Bắc Bắc lâu quá rồi không về nhà. Mọi người muốn xem xem dạo gần đây con sống thế nào rồi."

Nghe thấy vậy, Bắc Bắc mỉm cười: "Rất tốt, đúng không chồng?"

Chu Thịnh nhếch môi, vươn tay cầm tay Bắc Bắc đi về hướng sofa, gật đầu nói: "Cực kỳ tốt, vô cùng hạnh phúc."

Ngay lập tức, nét mặt mọi người trong nhà thay đổi rõ ràng. 

Chu Thịnh và Bắc Bắc ngồi sát bên nhau trên một cái sofa đơn. Nhìn có vẻ chật chội, nhưng với hai người mà nói thì thực sự không muốn ngồi chỗ khác chút nào.

"Tổng giám đốc Chu, hay là ngồi bên này đi?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!