Phòng nghỉ của Mã Viễn ở tầng một. Tuy là phòng riêng nhưng mà toilet ở cuối hành lang nên bên ngoài thường có tiếng người đi qua lại.
Bắc Bắc và Chu Thịnh đang hôn nhau, đột nhiên hốt hoảng, nghe thấy tiếng ma sát sột soạt ở bên ngoài truyền vào. Bắc Bắc tóm lấy tay áo của Chu Thịnh từ từ nắm chặt.
Có chút lo lắng và sợ hãi.
Cô sợ có ai đó đột nhiên đi vào trong đây thì phải làm sao, cũng lo lắng…. ngoài cửa cũng không ai trông chừng, đột nhiên có ai đó đẩy cửa vào thì làm thế nào?
Chu Thịnh thấy cô lo lắng, có chút bất đắc dĩ, hôn lên khóe môi của cô, trêu chọc cô: "Bắc Bắc, em lo lắng cái gì?"
Bắc Bắc lắc đầu, tay chỉ vào cửa: "Vừa rồi anh không khóa cửa, lỡ như ai vào thì phải làm sao?"
Chu Thịnh nhướng lông mày, khẽ cười, cố ý nói: "Vậy bây giờ anh ra khóa cửa."
"Đừng." Bắc Bắc vội vàng kéo giữ người anh lại, lắc đầu nói: "Không thể khóa."
Nếu khóa cửa lại, vậy người bên ngoài không phải là biết bọn họ bên trong đang làm cái gì sao, chắc chắn sẽ bàn tán. Cho dù Bắc Bắc và Chu Thịnh ở trong không làm gì nhưng chỉ cần khóa cửa thì những người bên ngoài sẽ nghĩ bọn họ không kiềm chế được.
Bắc Bắc không nhát gan, nhưng chỉ có loại chuyện này, nói thật sự vẫn có chút lo lắng.
Chu Thịnh oái oăm nhìn cô: "Vậy giờ anh nên khóa hay không khóa?"
Bắc Bắc nghẹn họng, ngước mắt trừng anh: "Không khóa."
Cô nghĩ rồi nhỏ tiếng nói: "Ngồi xuống đi." Không làm mấy cái thân mật gì đó thì cô sẽ không lo lắng.
Nghe vậy, Chu Thịnh liếc mắt chế nhạo cô, hiểu rõ ý định của cô nhưng mà Chu Thịnh vẫn vui vẻ làm theo lời cô.
"Được."
Hai người ngồi trong phòng nghỉ, Bắc Bắc mới nghiêm túc nhìn Chu Thịnh, thình lình hỏi: "Rốt cuộc anh đến đây làm gì?"
"Nhớ em nên đến thôi."
Bắc Bắc: "... ... Vậy tại sao buổi sáng anh không nói với em?"
Rõ ràng có thời gian cũng có cơ hội để nói mà, không phải à?
Chu Thịnh cười, vươn tay khều khều cằm của cô, lại cười nói: "Muốn cho em một sự ngạc nhiên."
Bắc Bắc: "... ..." cô chửi thầm trong lòng, ngạc nhiên không thấy đâu, chỉ thấy bị dọa chết khiếp.
Chu Thịnh bật cười, vuốt ve khuôn mặt mềm mại của cô, cảm xúc trên tay thật tuyệt, không muốn buông tay chút nào.
"Vừa rồi treo người như vậy, có sợ không?"
"Không sợ." Bắc Bắc nhìn anh: "Vui lắm, lần đầu tiên em được treo người trên dây đó."
Chu Thịnh: "... ..." Nhìn thấy khuôn mặt hạnh phúc của cô, câu "chúng ta không quay nữa" đến cửa miệng rồi nhưng không làm sao để nói ra được.
Anh cười: "Em vui là được."
Bắc Bắc ừm ừm hai tiếng, nhìn anh hỏi: "Vậy chiều nay anh vẫn đi à?"
"Ừm. Phải quay về công ty."
Nghe vậy, Bắc Bắc cau mày nhìn anh: "Vậy anh còn... qua bên này?"
Chu Thịnh nhìn Bắc Bắc cười, không giải thích thêm.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!