Chương 20: (Vô Đề)

Ngoài cửa sổ phong cảnh khá đẹp, Bắc Bắc ngồi xe đi từ trường đến phòng làm việc của Mã Viễn, địa chỉ phòng làm việc và trường của cô chẳng khác gì một trời nam một đất bắc, muốn đi tàu điện ngầm phải đổi ba chuyến.

Cũng may sau khi qua giờ ăn cơm trưa, bên trong tàu không chen chúc lắm.

Bắc Bắc tay vịn cột, ngước mắt nhìn thông báo trạm của tàu điện ngầm, môi cong lên, tâm trạng vui sướng.

Không biết vì sao, cô cứ thấy hơi kích động, dường như không thể kìm chế sự nhiệt tình yêu thích diễn xuất trong lòng mình nữa.

Đời trước đi diễn nhiều năm như thế, ngày nào cũng cắm mặt bận rộn trong đoàn phim. Song, đến đây ba bốn tháng, ngoại trừ xem TV thì thời gian còn lại, cô chẳng còn tiếp xúc gì với diễn xuất nữa.

Thật ra lúc tới Bắc Bắc cũng khá lo lắng, lỡ như không đạt thì phải làm sao? Có vài việc bạn biết làm, nhưng lâu không đụng tới thì có thể sẽ quên đi mất.

Nhưng cô lại nghĩ, quên có lẽ càng tốt hơn, như thế, cô mới có thể bắt đầu lại, học lại những thứ đó từng chút từng chút một.

Nghĩ đến đây, Bắc Bắc khẽ cười, vừa định tìm vị trí ngồi xuống thì di động trong túi đã rung lên liên tục.

"Alo."

Chu Thịnh ngồi trong văn phòng, nhăn mày nhìn một xấp tư liệu chồng chất trên bàn: "Bắc Bắc, chừng nào thì em tan học?"

Bắc Bắc à một tiếng, dịu dàng hỏi: "Có chuyện gì không anh?"

"Hôm nay có thể anh không tới đón em về nhà được, tối nay anh để tài xế qua nhé?"

Nghe vậy, Bắc Bắc vội vàng từ chối: "Không không, đừng. Một chút nữa tối em tự về được, hôm nay có thể em cũng sẽ về nhà muộn một chút." Bắc Bắc dừng lại rồi nhỏ giọng nói: "Hôm nay em có chút việc."

Chu Thịnh sửng sốt, buột miệng thốt ra: "Chuyện gì?" 

Bắc Bắc nghĩ nghĩ, vẫn không nói thẳng, cô sợ lỡ mình không trúng tuyển, thế thì chẳng phải mừng hụt một hồi ư: "Ừm, chuyện này chưa chắc chắn lắm, để sau này xác định được rồi, em mới nói với anh được không?"

"Ừ." Chu Thịnh im lặng trong chốc lát, dịu dàng nói: "Gặp phiền phức phải nói với anh, chuyện còn lại em không muốn nói thì không nói. Không sao cả."

Bắc Bắc bật cười, gật đầu đáp: "Vâng, em biết rồi."

Tắt máy xong, Bắc Bắc cũng sắp tới trạm, còn Chu Thịnh, anh thật sự hơi băn khoăn về cô, không khỏi gọi điện thoại cho phía nhà trường hỏi han.

--

Phòng làm việc của Mã Viễn cách xa vị trí trung tâm thành phố, ở một nơi hơi hẻo lánh một chút.

Bắc Bắc xuống tàu điện ngầm rồi còn bắt xe thì rốt cuộc mới tìm được đến nơi.

Cô ngước mắt nhìn phòng làm việc trước mặt, gọi điện thoại cho Mã Viễn.

Chỉ một lúc sau, Bắc Bắc đã thấy bóng dáng của Mã Viễn, cô lấy làm lạ, không ngờ Mã Viễn lại đích thân ra đón người, trong tình cảnh cô cũng chẳng phải sao hạng A thế này, một đạo diễn danh giá như Mã Viễn không cần đích thân ra gặp.

"Vất vả rồi." Mã Viễn cười với cô, chìa tay về phía trước: "Vào thôi."

Bắc Bắc hơi mỉm cười, gật đầu nói: "Làm phiền đạo diễn Mã."

Mã Viễn nở nụ cười: "Cứ gọi chú là thầy như lúc trước cũng được."

"Vâng." Bắc Bắc không từ chối, dù sao với cô thì đây cũng chỉ là một cách xưng hô mà thôi.

Hai người đi vào trong, nhân viên lễ tân vừa nhìn thấy Bắc Bắc, hai mắt đã sáng ngời, hơi kinh ngạc.

Vừa rồi thấy đạo diễn nhà mình đích thân chạy ra, cô ấy đã thấy tò mò xem ai có thể diện lớn như vậy. Lúc này vừa thấy người thật, cô ấy liền không nhịn được mà nghĩ: đại mỹ nữ mà, chẳng trách đạo diễn lại tự ra đón.

"Chào đạo diễn."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!