Sau hai ngày sinh hoạt thảnh thơi ở nhà, chiều chủ nhật, Chu Thịnh đưa Bắc Bắc tới trường.
Trước khi đi, Chu Thịnh còn vô cùng ai oán nhìn Bắc Bắc: "Trường học cũng không xa nhà, sao em lại chọn ở nội trú?"
Bắc Bắc nhịn cười, giải thích: "Nào, ở nội trú có thể trao đổi giao lưu nhiều hơn với các bạn học mà."
Chu Thịnh: "..."
Im lặng một lúc, Chu Thịnh nhìn làn đường chật ních ngoài cửa sổ, mày nhíu chặt: "Sao lại tắc đường thế này."
Nghe vậy, Bắc Bắc rướn cổ nhìn phía trước, phản bác: "Bình thường mà, vẫn đang nhích dần đấy thôi."
Còn Chu Thịnh, sau khi nhận thấy không có cớ gì để thuyết phục Bắc Bắc, tự động tắt tiếng.
Thôi vậy, cô vui là được.
"Đúng rồi, lúc trước em bảo chuyển chuyên ngành, giờ thế nào rồi?"
Bắc Bắc ừ một tiếng, hơi kinh ngạc vì Chu Thịnh vẫn nhớ đến việc này, cô gật đầu đáp: "Em đã suy xét kĩ rồi, chuẩn bị thứ hai sẽ nộp một ít tài liệu cho giảng viên, nếu sau đó có thể qua bài khảo sát thì việc chuyển chuyên ngành không có vấn đề gì."
Chu Thịnh trầm ngâm một lúc lâu, nhắc nhở cô: "Nếu không được thì cứ tìm anh."
Bắc Bắc bật cười, "Vâng." Cô cong cong môi, liếc mắt nhìn người đàn ông ở bên cạnh, khẽ nói: "Lỡ không chuyển được, em lại tìm anh."
"Ừ."
Hai người vừa đi vừa trò chuyện, chẳng bao lâu sau đã tới gần cổng trường, vì nguyên do nào đó, Bắc Bắc không cho Chu Thịnh lái xe vào trường mà dừng xe ở một chỗ cách cổng trường không xa.
"Em đi đây."
Chu Thịnh vẻ mặt lạnh nhạt ừ một tiếng: "Ừ."
Bắc Bắc hơi ngạc nhiên, nhìn vẻ mặt của Chu Thịnh, hơi bất đắc dĩ: "Chu Thịnh."
"Hửm?" Chu Thịnh liếc cô: "Sao thế?"
Bắc Bắc nhìn vào mắt anh, mím môi nói: "Em xuống xe, vào trường thật đây."
Nghe vậy, Chu Thịnh đờ ra vài giây, rồi bất chợt vươn tay ôm vai Bắc Bắc, có chút khó khăn ôm người vào lòng. Anh cúi đầu hôn hôn khóe môi cô, nghiến răng nghiến lợi nói: "Không muốn ở cạnh anh thêm một lúc nữa à?"
Bắc Bắc: "..." Cô rũ mắt, nhìn gáy Chu Thịnh, đột nhiên vươn tay ấn xuống cổ anh: "Em đâu có bảo sẽ không ở chung thêm với anh một lúc nữa."
Cô chớp chớp mắt, nhìn Chu Thịnh nói: "Là chính anh không giữ em lại mà."
Chu Thịnh không nhịn được mà bật cười, vội vàng nói: "Anh giữ, em ngồi đây thêm một lúc rồi hãy vào."
Bắc Bắc mỉm cười đáp: "Vâng."
Hai người ôm nhau, ngồi trong xe rất lâu rồi mới tách ra. Bắc Bắc chỉ ngồi trong xe cùng Chu Thịnh, qua hơn nửa tiếng đồng hồ, cô mới chuẩn bị xuống xe.
"Em xuống xe đây."
"Ừ." Chu Thịnh cũng không hào hứng lắm, anh tủi thân nhìn Bắc Bắc: "Thật muốn đăng một topic."
"Gì cơ?" Bắc Bắc kinh ngạc nhìn anh, không hiểu vì sao anh đột nhiên nói vậy.
"Chủ đề topic viết: "Có vợ còn đang đi học là trải nghiệm thế nào?"
". Khi Chu Thịnh nói lời đó bằng giọng ai oán, bản thân anh không thấy buồn cười, nhưng Bắc Bắc ở bên cạnh thấy thế, thật sự không thể nhịn được, cười ầm lên.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!