Chương 17: (Vô Đề)

Ngoài cửa sổ ánh nắng chói lóa, Bắc Bắc nghe xong câu nói đó, không chần chừ gì mà cúp điện thoại.

Tiểu Ngư sửng sốt, giật mình nhìn cô: "Sao vậy?"

Bắc Bắc tự hỏi vài giây, rồi xin lỗi cô ấy: "Tiểu Ngư, trong nhà tớ có chút chuyện, có lẽ tớ phải về trước rồi."

Tiểu Ngư chớp chớp mắt nhìn cô: "Vậy đi thôi, tớ cũng không còn việc gì nữa, đúng lúc chúng ta đi dạo cũng khá lâu rồi, cùng về ha?"

Nghe vậy, Bắc Bắc vội vàng nói: "Ừ."

Hai người nói đi là đi luôn, dù sao Bắc Bắc cũng khá vội vàng muốn đi, Tiểu Ngư thấy hành động đó của cô, hơi tò mò: "Bắc Bắc, nhà cậu có chuyện gì, sao mà vội thế?"

Bắc Bắc nghe, "à" nhỏ một tiếng, rũ mắt nói: "Tiểu Ngư, lần sau tớ kể cho cậu nghe được không?"

Tiểu Ngư thấy cô như vậy thì hoàn toàn không cưỡng ép nhất định phải biết: "Được chứ, cậu không sao là được, có kể hay không cũng chẳng sao cả."

Bắc Bắc cong cong môi, liếc nhìn cô bạn: "Cảm ơn cậu."

Cô không muốn lừa Tiểu Ngư, nhưng giờ muốn cô nói về chuyện của Chu Thịnh, cũng thật sự có chút khó khăn.

Tiểu Ngư bật cười, song nhìn vẻ mặt nghiêm túc của cô, chợt có cảm giác khó nói thành lời.

"Thôi nào, chúng ta là bạn bè mà, cảm ơn gì chứ. Cậu về cẩn thận nhé."

"Ừ, cậu cũng thế ha."

Taxi hai người vẫy đều tới gần, Tiểu Ngư cười nói: "Về nhà thì nhắn tin cho tớ."

"Ok."

Bắc Bắc lên xe, vì hôm nay là ngày cuối tuần, trên đường hơi ùn tắc giao thông, Bắc Bắc rõ ràng hơi sốt ruột, cô không nói rõ ràng cảm nhận lúc này của mình được, chỉ biết mình cũng nhớ Chu Thịnh, muốn nhanh chóng gặp anh, mau chóng về nhà.

Dường như tài xế cũng nhận ra sự vội vàng của cô, cười thật thà bắt chuyện với cô: "Cô bé có việc gấp gì sao?"

Bắc Bắc mím môi, đáp: "Vâng."

Gặp chồng chắc cũng coi như là việc gấp nhỉ?

Bác tài cười cười, trấn an tâm trạng của cô: "Đừng vội, giờ này bị tắc đường là chuyện thường ấy mà, chẳng mấy chốc sẽ đến nơi thôi."

Bắc Bắc nhìn lên phía trước, đằng trước đã xếp thành một hàng dài, thoạt trông giống như không có điểm cuối cùng.

Cô nhíu mày, hỏi: "Phía trước làm sao thế ạ?"

"Nghe nói đã xảy ra tai nạn giao thông, không thì cũng không tắc đường lâu như vậy."

Nghe vậy, Bắc Bắc gật đầu, tỏ vẻ hiểu rõ: "Ra là thế ạ."

Bác tài quay đầu, nhìn cô cười cười: "Đúng vậy, cho nên thanh niên các cháu dù vội cùng đừng phóng nhanh, biết chưa?"

Bắc Bắc cười, gật đầu đáp: "Vâng, cháu biết rồi ạ."

Nói chuyện với bác tài tiêu hao bớt một ít thời gian của Bắc Bắc, cũng giảm bớt cảm giác khẩn trương và nôn nóng trong lòng cô.

Qua một lúc, xe đã có thể chạy bình thường.

Bắc Bắc ngắm phong cảnh ngoài cửa sổ, cười thầm, không biết Chu Thịnh nhìn thấy cô rồi sẽ có phản ứng thế nào đây.

Hai mươi phút sau, Bắc Bắc xuống xe ở trước cổng tiểu khu. Tính tiền xong, cô vội vội vàng vàng chạy vào bên trong, bảo vệ đã quen cô, vừa định chuẩn bị lên tiếng gọi thì Bắc Bắc đã chạy như bay đi mất, chỉ để lại một bóng lưng.Ở tầng trên cùng, sau khi ra khỏi thang máy, Bắc Bắc bắt đầu lâm vào khủng hoảng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!