Chương 14: (Vô Đề)

Giọng nói của Chu Thịnh bay theo gió truyền vào trong tai. 

Phiêu du, nhẹ nhàng nhưng lại giống như mang theo một loại sức mạnh, đè ép khiến cho Bắc Bắc có chút không thở nổi. 

Cô nghe thấy giọng trầm thấp của Chu Thịnh, câu nói "Anh nhớ em!" giống như chứa đựng ý nghĩa ngọt ngào làm cho cô cảm thấy ngây ngất. Cô cười nhẹ, nhìn thấy trên bầu trời hai vì sao sáng lộ ra: "Em biết rồi."

Chu Thịnh dừng một chút: "Sau đó thì sao?"

Bắc Bắc bật cười, cố ý hỏi lại: "Sau đó cái gì?"

Chu Thịnh cạn lời, bất đắc dĩ ấn ấn mi tâm, giọng điệu như bỏ cuộc: "Bắc Bắc."

Bắc Bắc cười cười, đưa tay xoa xoa cánh tay trên, cảm thấy buốt lạnh: "Em lạnh quá, đang đứng ở ngoài hành lang nghe điện thoại."

Chu Thịnh liền nói: "Vậy mau mau vào trong phòng đi. Ở trường cố gắng học tập, có chuyện gì thì gọi điện thoại cho anh, buổi tối đi ngủ sớm đi."

"Vâng."

"Ngủ ngon nhé!"

"Anh sẽ nhắn tin cho em sau."

Bắc Bắc cười đáp: "Được."

Sau khi cúp điện thoại, Bắc Bắc xoay người vào trong phòng, còn chưa đi tới cửa thì tay đã bị Tiểu Ngư nắm lấy: "Bắc Bắc, cậu qua đây."

Bắc Bắc sửng sốt, đi theo Tiểu Ngư.

"Làm sao vậy?"

Tiểu Ngư nhìn chằm chằm cô: "Cậu không sao chứ? Chuyện đầu năm là thế nào?"

Nghe thấy vậy, Bắc Bắc ngẩn ra: "Không sao nữa rồi, có phải cậu nghe thấy tin gì không?"

Tiểu Ngư gật đầu: "Không phải lúc ban đầu cậu nói bị ba mẹ ép cậu cưới ai đó sao? Bây giờ thế nào rồi?"

"Không sao rồi, chuyện qua cả rồi." Bắc Bắc không muốn nói dối Tiểu Ngư nhưng mà tạm thời cô không muốn nói cho người khác biết chuyện của cô và Chu Thịnh. Dù sao tính Tiểu Ngư hơi nóng nảy, Bắc Bắc sợ một khi cô nói ra thì Tiểu Ngư sẽ đi tìm Chu Thịnh gây chuyện. 

Tuy không phải một trăm phần trăm sẽ tìm tới Chu Thịnh nhưng cô không muốn để người khác hiểu nhầm Chu Thịnh. 

"Thật sự không sao rồi?" Tiểu Ngư hơi nghi ngờ nhìn cô, vẻ mặt lo lắng nói: "Nếu như cậu có chuyện gì, nhất định phải nói ra, cùng lắm thì không về cái nhà đó nữa. Ai đời có ba mẹ lại đối xử với con cái của mình như vậy, cậu cũng không phải do bọn họ nhặt về."

Nghe thấy vậy, Bắc Bắc ngẩn ra, rồi miễn cưỡng cười: "Không sao, không sao, bây giờ tớ đã chống trả lại rồi. Tớ đã dọn ra khỏi ngôi nhà đó rồi. Cậu đừng quá lo lắng, nếu như có chuyện gì thì tớ nhất định sẽ nói cho cậu biết."

"Vậy nhớ đấy nhé. Mặc dù tớ cũng không tài giỏi gì nhưng mà nhà tớ chắc chắn không để cậu không có cơm ăn đâu."

"Được, vào trong thôi, ngày mai còn phải đi học nữa."

"Ừ."

Hai người quay về ký túc xá. Bắc Bắc tắm rửa xong liền leo lên giường nằm. Phòng của các cô có bốn giường, kiểu giường ở trên, bàn học ở dưới. Lúc đầu vẫn không quen với kiểu này nhưng Bắc Bắc của hiện tại khả năng thích nghi có thể nói cực kỳ tốt, hoàn toàn OK. 

Nằm trên giường, Bắc Bắc ngửi thấy mùi thơm dễ chịu của chăn gối, cảm thấy rất thỏa mãn. 

Di động rung lên, cô vội vàng cầm lên điều chỉnh lại âm thanh, mở ra thì thấy tin nhắn của Chu Thịnh gửi đến. 

Chu Thịnh gửi cho cô một bức tranh phong cảnh nước ngoài, còn có bức ảnh khách sạn. Bắc Bắc nhìn thấy liền nhẹ nhàng mỉm cười.

[Bắc Bắc: Đẹp quá!]

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!