Bạn thân tôi thật sự không nhịn được nữa.
Tôi cũng vậy.
Đáng lẽ vừa rồi không nên phí lời với anh ta làm gì.
Một người có thể bỏ trốn cùng cô gái khác ngay trong lễ đính hôn, để lại một mớ hỗn độn…
Làm sao còn đáng để tôi phí lời?
Bạn thân vừa xắn tay áo định ra tay thì…
Từ Uyển bỗng dưng từ đâu lao đến, nước mắt giàn giụa:
"Tống Sâm, sao anh không nghe điện thoại của em? Em vừa mới biết mình có thai! Anh có biết em vừa vui vừa sợ thế nào không?"
Chị ta lao vào lòng Tống Sâm, ôm chặt rồi khóc nức nở.
"Từ Uyển… Em mang thai? Em không lừa anh chứ?"
"Đương nhiên là thật! Em lừa anh làm gì chứ? Đây là con của anh mà…"
Tống Sâm lập tức ôm lấy chị ta:
"Từ Uyển, anh biết mà… Em vẫn còn yêu anh, em không nỡ rời xa anh, đúng không?"
"Đương nhiên rồi… Chia tay mấy ngày nay, em lúc nào cũng đau khổ, lúc nào cũng nhớ anh…"
Tôi và bạn thân liếc nhau.
6666*, chạy nhanh thôi!
Ở lại thêm nữa, chắc hai đứa tôi cũng phải nôn mất!
(*) 6666: Tiếng lóng trên mạng, nghĩa là cười đến quỳ hoặc đỉnh quá trời.
——
Nhưng nhìn xong vở kịch hài hước này, tâm trạng tôi lại càng tệ hơn.
Dường như từ nhỏ đến lớn, chưa từng có ai thực sự yêu thương tôi một cách trọn vẹn.
Tống Sâm từng nói yêu tôi, thích tôi…
Nhưng anh ta cũng có thể cùng lúc thích cả chị tôi.
Ba mẹ tuy không ngược đãi tôi, nhưng trong số mấy anh chị em, tôi mãi mãi là đứa bị bỏ qua.
Những người có tuổi thơ bất hạnh cả đời đều loay hoay chữa lành tuổi thơ.
Có lẽ vì vậy mà tôi thiếu thốn tình yêu, cũng rất dễ dàng cảm thấy thỏa mãn.
Chỉ cần Dung Tu đối xử tốt với tôi, dù chỉ một chút, dù đó là giả tạo, tôi vẫn thấy đủ.
---
Tôi về đến nhà, Dung Tu vẫn chưa trở về. Đứng dưới lầu, ngước nhìn phòng ngủ của chúng tôi ở tầng hai.
Không có ánh đèn, chỉ là một màu tối đen.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!