Xong việc, tôi giận dỗi, không thèm đoái hoài đến hắn.
Hắn cũng không dỗ dành, chỉ mở bảng xếp hạng nhà hàng ngon nhất trong thành phố rồi chậm rãi đọc thực đơn.
Chẳng bao lâu, bụng tôi đã réo lên.
Dung Tu bật cười, cúi người hôn nhẹ lên trán:
"Đi tắm rồi thay đồ, chúng ta ra ngoài ăn một bữa thịnh soạn."
Nhìn nụ cười thoáng qua trong mắt hắn, tim tôi bỗng đập nhanh hơn.
Khoảnh khắc ấy, tôi chợt nhận ra bản thân đã động lòng.
Từ ngày kết hôn, hai đứa gần như chẳng lúc nào xa nhau.
Ngay cả khi đến công ty, hắn cũng muốn đưa tôi theo.
Hắn làm việc, tôi vẽ tranh minh họa. Tôi vốn là một họa sĩ có chút tiếng tăm.
Chúng tôi như hình với bóng, giống như một cặp vợ chồng hạnh phúc.
Dần dần, tôi bắt đầu có ảo giác… rằng hắn thật sự thích tôi.
Còn tôi, có lẽ cũng lần đầu tiên thích một người đến thế.
——
Sáng hôm ấy, như thường lệ, tôi vui vẻ chuẩn bị để theo hắn đến công ty.
Nhưng lần này, hắn lại thản nhiên nói:
"Hôm nay em ở nhà vẽ tranh đi, bên công ty có chuyện quan trọng."
Tôi hơi sững sờ, nhưng nhanh chóng gật đầu.
Dù sao, ngày nào cũng đi theo cũng hơi phô trương quá rồi.
Khi tiễn hắn xuống lầu, lúc lên xe, hắn nhận một cuộc gọi.
Giọng điệu dịu dàng chưa từng thấy.
Xe vừa rời đi, tôi chợt thấy trống trải kỳ lạ.
Cố gắng vẽ vài nét trên iPad, nhưng không tài nào tập trung nổi.
Thế là tôi dứt khoát gọi điện rủ cô bạn thân đi dạo phố.
——
Quả nhiên, cuộc đời tôi đúng là một cuốn tiểu thuyết ngôn tình đầy drama.
Vừa cùng bạn thân đi dạo xong, hai đứa bước vào một nhà hàng.
Kết quả…
Vừa vào cửa, tôi liền thấy Dung Tu và bạch nguyệt quang của hắn cùng nhau đi vào.
Theo phản xạ, tôi vội vàng lấy túi che mặt.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!