Tôi mơ hồ nhớ lại những câu chuyện Phong Bà Bà đã kể, một ý nghĩ tồi tệ ập đến. Có phải tôi đã bị thôi miên….
Cứ như vậy, tôi uống hết ly này đến ly khác mà không hề dừng lại được, tay tôi không hề chịu sự kiểm soát của tôi mà cứ liên tục cầm ly rượu đưa lên miệng uống.
Tôi chẳng biết mình đã gục xuống từ bao giờ, và bên tai tôi vang lên giọng nói mị hoặc của Dạ Huyết:
"Em đã biết được những gì rồi?"
Đầu tôi đau như búa bổ, tôi chưa bao giờ thấy mình yếu đuối như lúc này. Giọng nói mị hoặc của Dạ Huyết cứ như một thứ chất kích thích, khiến tôi không tự chủ được, muốn được anh ấy bảo vệ.
Tôi mơ hồ hỏi:
"Có phải hai chúng ta có duyên tiền kiếp không?"
"Phải."
Tôi cố căng mắt ra nhìn khuôn mặt của Dạ Huyết, không biết ăn phải cái gì, mà lời nói ra không cần nghĩ:
"Anh có phải người đã giết chết Đại Minh và Tiểu Minh không?"
"Cũng chính là tôi."
Nghe đến đây tôi đột nhiên thấy lạnh toát sống lưng, lảo đảo vịn ghế đứng dậy, cố gắng chạy ra thật xa.
"Giết người… giết người… anh là kẻ giết người…"
Dạ Huyết dễ dàng túm được tôi lại:
"Không phải, vốn dĩ mệnh của mấy tên đó cũng không sống được lâu…"
"Dạ Nguyệt, kiếp trước tôi nợ em, kiếp này tôi phải bù đắp cho em."
"Nên em làm ơn đừng gần gũi với những tên đàn ông khác có được không? Tôi sẽ không nhịn được mà giết hết bọn chúng mất."
Dạ Huyết nói rất nhiều, hỏi tôi rất nhiều, còn tôi không hiểu mình bị cái gì khống chế, hễ anh ấy hỏi là tôi lại trả lời trôi chảy không giấu giếm bất cứ cái gì.
Sáng hôm sau, tôi tỉnh dậy, không còn thấy đầu đau nhức khó chịu như tối qua nữa. Liếc nhìn sang chỗ bên cạnh, không có người nằm, tôi thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Trong đầu tôi vẫn còn sót lại một chút kí ức chuyện tối qua, tôi biết mình đã uống say, và vẫn còn nhớ người uống cùng mình là Dạ Huyết. Tôi chỉ sợ ngộ nhỡ giữa hai chúng tôi có xảy ra chuyện gì, tôi thật sự không biết phải đối mặt với anh ấy như thế nào.
Tôi bước xuống giường, bàn chân chạm phải một vật gì đó. Cảm nhận được vật đó nhúc nhích, tôi kinh hãi hét ầm lên.
Dạ Huyết từ từ leo lên giường, nở nụ cười khoe nhan sắc tuấn mỹ:
"Em khỏe thật đấy, đêm qua đạp tôi xuống đất mấy lần."
Tôi thật sự xấu hổ chỉ muốn chui xuống đất luôn.
[…]
Sau khi chỉnh đốn trang phục đầu tóc xong xuôi, tôi cúi gằm mặt, bám theo sau Dạ Huyết đi ra khỏi phòng. Tôi cảm nhận được tất cả những người giúp việc đều đang dán mắt vào hai chúng tôi, không chỉ vậy họ còn xì xào to nhỏ, bàn tán những chuyện không đâu nữa.
"Thật sự đó là cô chủ của chúng ta sao?"
"Lại còn không thật, không thấy cậu chủ ở trong phòng cô ấy cả đêm qua sao?"
Dạ Huyết phân phó người giúp việc chuẩn bị hành lý, tôi ngơ ngác nhìn theo. Hình như tôi xấu hổ đến mất nhận thức luôn rồi, ngu ngơ hỏi:
"Anh chuyển đồ đi đâu vậy?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!