Chương 15: (Vô Đề)

Hai người còn chưa đi bao lâu, đã gặp phải rất nhiều tang thi. Đi tiếp chính là phiền toái, Minh Hi vừa chuyển tầm mắt, trực tiếp kéo người vào cửa hàng đồ trang sức nhỏ bên cạnh.

Sau đó đóng cửa lại.

Về phần mấy con tang thi bên trong, nâng gậy lên từng phút giải quyết.

Bên ngoài rất nhanh vây quanh một đống tang thi, chi chi cào cửa thủy tinh, kiên trì muốn phá cửa mà vào.

Minh Hi có chút bất đắc dĩ,

"Vừa rồi nên đóng cửa cuốn lại trước."

Tần Lâm cười vỗ vỗ vai anh an ủi,

"Không có việc gì, thanh âm như vậy cậu còn chưa quen?"

Minh Hi nghĩ lại, cũng đúng, lúc trước bọn họ cũng không ít lần ngủ trong tiếng nắm cửa của tang thi.

Vì thế anh cũng không rối rắm nữa, xoay người bắt đầu quan sát phòng. Với tiêu chuẩn của những tang thi trước mắt mà nói, còn không có bản lĩnh phá cửa mà vào.

Nói là phòng, kỳ thật chính là một phòng nhỏ.

Nhỏ đến mức nào đây, dù sao hai đại nam tử ở bên trong ngay cả xoay người cũng tương đối khó khăn.

Thế nhưng địa phương tuy rằng không lớn, đồ đạc cũng không ít. Bên trong quầy nhỏ, trên vách tường, thấy khâu cắm kim, khắp nơi đều có đủ loại đồ trang sức nhỏ.

Lấp lánh, rất lạ mắt.

Đáng tiếc, những thứ này đối với bọn họ mà nói, cái gì cũng vô dụng. Minh Hi lục lọi nửa ngày, cũng tìm được một thanh hoa quả đao nho nhỏ, giữ lại phỏng chừng còn có chút công dụng.

Đói bụng không?

Tần Lâm đem toàn bộ đồ đạc trên quầy đẩy sang một góc, sau đó bắt đầu lấy ra các loại đồ ăn vặt để hắn lựa chọn.

"Đáng tiếc địa phương quá nhỏ, bằng không còn có thể nấu cơm cho ngươi ăn." Tần Lâm có chút tiếc nuối nói. Một nơi nhỏ như vậy, nếu thật sự lấy bình gas ra nấu cơm, khẳng định sẽ trúng độc bỏ mình.

"Có món ăn cũng rất ngon."

Minh Hi cầm bánh mì, mở ra nhét một cái vào tay hắn, lúc này mới lấy ra một cái bắt đầu tự mình ăn.

Kiếp này bọn họ đã rất chiếm tiên cơ, biết sau tận thế sẽ biến thành bộ dáng gì, cho nên đối mặt với hết thảy đều không chút hoang mang có trật tự.

-

Thẳng đến sau này gặp phải Tần Lâm, anh mới rốt cục có loại nguy hiểm cùng dũng khí đối mặt với tất cả ngoại lai.

Tần Lâm nhìn Minh Hi ăn rất vui vẻ, trong mắt cũng mang theo nụ cười, hắn nhẹ nhàng trêu chọc mái tóc trước mặt anh,

"Cậu muốn ăn cái gì? Tôi sẽ đi tìm cho cậu."

Minh Hi dở khóc dở cười, trấn an vỗ vỗ lưng hắn,

"Tìm cái gì mà tìm, trung tâm thương mại lớn như vậy, các loại đồ ăn khẳng định không thể thiếu."

Ừm. Tần Lâm nhìn cánh tay anh, mỉm cười gật đầu.

Kỳ thật hai người cách vị trí trung tâm không quá xa, bên kia truyền ra động tĩnh còn có thể mơ hồ nghe thấy, hiển nhiên Vương Ba kia còn đang gây phiền toái cho mọi người.

Mà cô gái bị Vương Ba cào xước kia, nghe thanh âm có thể cũng đã bộc phát.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!