Chờ Minh Hi thấy rõ tình huống bên ngoài, nhất thời có chút dở khóc dở cười.
Thì ra, lúc hai người kịch chiến, bên ngoài sớm không biết cái gì vây quanh một vòng tang thi lớn. Quạ đen một mảng lớn, cố chấp gãi gãi cửa sổ xe, không chịu rời đi.
Cũng không biết là hiệu quả cách âm cửa sổ xe này quá tốt, hay là vừa rồi quá mức trầm mê, anh thế nhưng căn bản không phát hiện.
Nghĩ tới đây, sắc mặt Minh Hi lại có chút nóng lên, cảm giác khó chịu trong cơ thể cùng khí tức mập mờ tùy ý có thể nghe thấy trong không khí, biểu thị chiến sự vừa rồi có bao nhiêu kịch liệt.
Tần Lâm cũng thấy rõ tình huống bên ngoài, ở Minh Hi chỉ khoác một cái áo khoác, còn tr4n trụi ở bên ngoài bả vai bóng loáng hôn xuống một nụ hôn,
"Đi thôi, tìm một chỗ rửa sạch cho cậu."
Ừm. Minh Hi gật đầu. Ngồi như vậy, anh luôn cảm thấy có thứ gì đó chảy xuống, dính dính không thoải mái. Chỉ cần nghĩ đến đó là gì, liền cảm thấy vừa xấu hổ vừa xấu hổ.
Tần Lâm đạp chân ga, trong nháy mắt sau, xe giống như mũi tên rời cung xông ra ngoài. Về phần bầy tang thi bên ngoài, hoặc là bị đánh bay hoặc là trực tiếp bị nghiền nát mà qua.
Minh Hi quay đầu lại nhìn thoáng qua, cảm khái,
"Đáng tiếc, nhiều tinh hạch như vậy."
Tần Lâm nhịn không được cười nhẹ,
"Câụ muốn bao nhiêu? Tôi sẽ lấy nó cho câu."
Minh Hi cũng vui vẻ,
"Không cần, cái này chậm rãi thu thập là được." Anh chính là lúc trước cảm thấy thu thập tinh hạch quá khó khăn, mới có thể chấp nhất với thứ này như vậy.
Nhưng bây giờ... Minh Hi nhìn tinh hạch trong tay vỡ vụn thành mảnh nhỏ, cùng với đầu ngón tay trở nên càng thêm sáng ngời, chỉ cần anh có đủ thực lực, trong tận thế này, anh có thể cùng Tần Lâm cùng nhau sinh hoạt rất tốt.
Chỗ tốt lớn nhất của mạt thế đại khái chính là, xe trên đường tùy ngươi lái, đồ đạc trong cửa hàng tùy ngươi lấy.
Chỉ cần ngươi có bản lĩnh mở khóa, chỉ cần ngươi có thể mang đi, đều là của ngươi.
Tất nhiên, có một điều kiện tiên quyết khác là bạn có thể giữ những kho báu này.
Mà kỹ năng mở khóa, là kỹ năng không thể thiếu của nhừng người sống đã lâu sinh tồn từ tận thế. Minh Hi và Tần Lâm tự nhiên đã thắp sáng từ rất nhiều năm trước.
Rời khỏi con đường tang thi nhiều nhất, Tần Cận tùy tiện tìm một phòng dân cư, cạy cửa mà vào, hai người mỹ mỹ tắm rửa.
Đương nhiên, tắm rửa này tắm bao lâu, tắm đến nơi nào, đại khái cũng chỉ có hai người tự mình biết.
Minh Hi nằm trên giường, cảm giác xương cốt toàn thân đều không phải của mình. Nhịn không được oán giận,
"Cái này so với đánh một trăm tang thi mệt mỏi hơn nhiều."
Tần Lâm bật cười, ngồi bên cạnh, từng chút từng chút xoa bóp cho anh.
"Tôi sẽ xóa bóp cho cậu."
Minh Hi bị bóp thoải mái, thích ý nheo mắt lại, khen một câu,
"Dịch vụ sau bán hàng không tệ."
Tần Lâm:
"... Tôi có thể có một số dịch vụ đặc biệt khác." Lúc hân nói lời này cố ý đến gần anh, đồng thời hạ thấp thanh âm, hô hấp liền phun lên cổ anh trắng nõn, bầu không khí trong nháy mắt trở nên vô cùng ái muội.
Minh Hi lập tức cảm thấy hoa cúc mình còn sưng đỏ lại sắp không tốt, lập tức ngồi thẳng người, vẻ mặt phòng bị nhìn anh,
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!