Minh Hi từ trên giường nhảy lên, trong tay đã theo thói quen làm ra động tác công kích, thần sắc khẩn trương mà cảnh giác nhìn chung quanh, hơn nữa theo bản năng bắt đầu tìm kiếm thân ảnh quen thuộc kia.
Người không tìm được, cảnh sắc xung quanh quen thuộc mà xa lạ lại khiến anh sững sờ tại chỗ. Ý thức chậm rãi trở về trong tâm trí, một khắc trước còn trải qua sinh tử đọ sức, giờ khắc này đã đứng ở nơi an toàn nhất.
Loại cảm giác chênh lệch cực lớn này làm cho anh có chút không thích ứng, anh theo bản năng sờ sờ vết thương thật lớn vừa mới lưu lại trên nguc, lại cái gì cũng không sờ được.
Cái loại cảm giác đau đớn mơ hồ này, đã chậm rãi biến mất không thấy.
Cảnh vật chung quanh rất quen thuộc cũng rất xa lạ, Minh Hi suy nghĩ trong chốc lát mới nhớ tới, đây không phải là căm phòng trước tận thế trước tận thế mà anh thuê sao?
Bởi vì thời gian quá dài, anh mới nhất thời không nhớ tới.
Anh không phải đáng chết sao, vì sao lại xuất hiện ở chỗ này? Chẳng lẽ là hồi quang phản chiếu?
Không phải nói trước khi chết người ta nhìn thấy đều là thứ mình nhớ nhất sao? Thứ anh nhớ nhất không phải là người nọ, mà lại nhớ đến căn phòng ở một năm trước tận thế, cái này không khoa học!
Mặc kệ có phải là hồi quang phản chiếu hay không, Minh Hi hiện tại chỉ muốn nhanh chóng nhìn thấy người kia!
Mở cửa ra, khẩn cấp vọt ra khỏi cửa, dòng xe cộ lưu thông trên đường phố lại làm cho anh sững sờ. Rốt cuộc đã bao lâu rồi không nhìn thấy cảnh tượng như vậy?
Từ sau khi tang thi bộc phát, toàn bộ dân số thế giới nhanh chóng giảm bớt, cho dù nhân loại thiên tân vạn khổ xây dựng căn cứ, cũng bởi vì lòng người hoảng sợ, vĩnh viễn không có khả năng sẽ có cảnh tượng náo nhiệt như vậy.
Minh Hi rất mê mang, trong lúc nhất thời có chút không rõ ràng hiện tại rốt cuộc là một loại tình huống như thế nào.
Đám người xung quanh không ngừng lướt qua anh, hoặc là nói về kiểu dáng quần áo mới ra, hoặc là lo lắng phỏng vấn có thuận lợi hay không... Biểu tình trên mặt mỗi người đều không giống nhau, nhưng không có ai là hoảng sợ bất an đối với tương lai, sẽ không lo lắng bữa tiếp theo lại không có thức ăn, cũng sẽ không lo lắng tang thi thủy triều lại công kích tới.
Mệnh Hi còn đang sững sờ, cảm giác bả vai bị cái gì đụng một cái.
Thực xin lỗi.
Đột nhiên truyền đến tiếng nữ rốt cục làm cho anh thanh tỉnh một chút, thì ra có một nữ hài tử bởi vì chạy quá gấp, một cái không để ý đụng phải trên người anh, đồ đạc trong tay cũng rầm rầm rơi xuống đất.
Minh Hi đang vì mình cư nhiên bị người đụng mới phát hiện mà ảo não, chỉ với tâm cảnh giác này, anh cho dù có một trăm mạng cũng không đủ chết!
Nếu người này không công kích anh, xuất phát từ lễ phép, anh vẫn khom lưng chuẩn bị thay nàng nhặt đồ vật trên mặt đất.
Bất quá có tự kiểm điểm vừa rồi, tâm tính của anh tự nhiên lại trở lại, theo bản năng dẫn động dị năng muốn chuẩn bị ứng phó tất cả trạng thái bất ngờ.
Nhưng mà, lực lượng quen thuộc cũng không có xuất hiện, Minh Hi lần thứ hai ngây ngẩn cả người, không thể tin lại thử vài lần, vẫn như cũ cái gì cũng không có xuất hiện.
Lại nói tiếp lúc anh vừa mới tỉnh lại cũng không thể thành công dẫn động dị năng, chỉ là khi đó đầu anh không thanh tỉnh, căn bản không thể xác định rốt cuộc có phải là ảo giác của mình hay không.
Nhưng bây giờ anh ta rất chắc chắn, dây không phải ảo tưởng!
Minh Hi không hiểu sao cảm thấy có chút khủng hoảng, trong tận thế không có dị năng, người sẽ giống như một con cừu non đang chờ làm thịt, sinh tử toàn bộ đều ở trong một ý niệm của người khác, hoặc là dưới một móng vuốt của tang thi.
Không có dị năng, anh còn sống trong tận thế như thế nào, anh lấy cái gì để bảo vệ người yêu của anh?
Nỗi sợ hãi trong lòng càng ngày càng mở rộng, hoàn cảnh náo nhiệt chung quanh không thể mang đến cho anh bất kỳ cảm giác an toàn nào, ngược lại làm cho anh có loại cảm giác cả thế giới đều không thể nào hiểu được.
Cảm giác như vậy, cho đến khi anh đột nhiên bị đánh thức bởi tiếng chuông trong túi quần. Minh Hi cầm điện thoại di động, sửng sốt thật lâu, cái loại ngày mỗi ngày ôm điện thoại di động không buông tay, đã cách anh quá xa.
Thẳng đến khi rung động trên điện thoại di động lần nữa kéo lại suy nghĩ bay đi của anh, Minh Hi nhìn chữ Tần phía trên, tay dừng lại, theo bản năng liền xẹt qua nút nghe, Này...
Lời vừa nói ra, anh mới phát ra cảm giác thanh âm của mình đều run rẩy, tiếng tim đập đã lớn đến mức ngay cả thanh âm chung quanh cũng toàn bộ che đậy.
Mà lỗ tai anh lại gắt gao nghe tiếng điện thoại bên kia, chờ mong lại sợ hãi cái gì đó.
Trong điện thoại không có bất kỳ âm thanh nào truyền đến, tuyệt vọng trong lòng anh từng chút một mở rộng, cho rằng mình rốt cuộc không nghe được thanh âm của người kia, đầu dây bên kia đột nhiên truyền đến thanh âm có chút khẩn trương,
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!