Kỷ Dao ăn cá xong, buồn ngủ nghiêng ngã một bên.
Kỷ Đình Nguyên nói: "Ăn no lắm rồi à?"
Truyện được dịch và edit bởi Sắc
- Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Không phải, muội cảm thấy buồn ngủ."
"Tại vì ăn no quá đó," Kỷ Đình Nguyên kéo nàng, "Coi chừng không tiêu hóa được, đi tới đi lui một chút, đừng có ngồi yên một chỗ sẽ khó tiêu."
Hắn đưa Kỷ Dao sang cánh đồng cỏ.
Kỷ Đình Nguyên gọi Mộc Hương tới: "Không phải có mang theo diều sao?"
Mộc Hương nhanh chóng đi lấy.
Kỷ Đình Nguyên nhét diều giấy vào tay Kỷ Dao: "Đi thả đi."
Hiếm khi ca ca chủ động đi chơi với nàng, trong lòng Kỷ Dao vui vẻ, cầm diều chạy đi thả.
Ai ngờ rằng, phía sau cũng có một cô gái đang thả diều, hai người suýt chút nữa thì đụng vào nhau, mép váy của Kỷ Dao bị giẫm lên, nàng xoay người nói: "Làm phiền ngươi..."
Truyện được dịch và edit bởi Sắc
- Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chưa nói xong đã nghẹn lại.
Cô gái này là Du Tố Hoa!
Ỷ có Thái phu nhân yêu thương, mỗi ngày đều ở phủ Hoài Viễn hầu, lượn lờ trước mặt Dương Thiệu, nhưng mà, Dương Thiệu không thèm nhìn nàng ta một cái, Kỷ Dao thật sự không có cảm tình gì với nàng, giọng điệu cũng trở nên lạnh nhạt: "Ngươi giẫm lên váy ta."
"Chẳng lẽ không phải tại ngươi va vào ta?" Du Tố Hoa chau mày, "Ta thả diều ở đây trước, ngươi không thấy à?"
Thái độ kiêu ngạo!
Nàng ta là cái gì? Kỷ Dao nghiến răng, bày đặt ra vẻ, trước kia ở Hầu phủ, một chữ Du Tố Hoa cũng chẳng dám nói nàng, bởi vì muốn nịnh nọt Dương Thiệu, bề ngoài luôn giả bộ dịu dàng, gọi "muội muội, muội muội", nhưng chỉ sợ ở trong lòng mắng nàng là tiểu nhân.
Kỷ Dao kéo mép váy, đi chỗ khác, bây giờ nàng khinh thường không muốn nói với Du Tố Hoa thêm gì nữa.
Nhưng mà thấy muội muội bị ức hiếp, Kỷ Đình Nguyên nhanh chóng đi tới: "Dao Dao, xảy ra chuyện gì vậy?"
Đừng chỉ thấy gia cảnh nhà Kỷ Chương không tốt, nhưng dáng vẻ đẹp trai động lòng người, Liêu thị lại xinh đẹp như hoa, sinh ra ba đứa con đều có vẻ ngoài xuất sắc. Hai đứa con gái một người xinh đẹp một người đáng yêu, con trai cũng đẹp trai vô song, hắn lại giống Kỷ Chương, dáng vẻ cao gầy, đương nhiên là một nam tử đẹp trai dịu dàng.
Du Tố Hoa cảm thấy hai mắt sáng lấp lánh, giọng nói cũng trở nên nũng nịu: "Công tử, là ta không tốt, ta không nhìn thấy muội muội của công tử đang thả diều, thật sự xin lỗi."
Kỷ Dao sớm nắm rõ thủ đoạn của nàng, bởi vì dáng vẻ Du Tố Hoa không đẹp bằng nàng, cho nên chỉ có thể dùng giọng điệu lấy lòng người, vừa lên tiếng, có thể ngọt ngào chết người, tất nhiên Thái phu nhân cũng thích kiểu như vậy.
"Nàng đạp lên váy của muội," Kỷ Dao nói, "Nhưng mà muội không muốn so đo, ca ca, chúng ta đi chỗ khác thả diều."
Chắc là Kỷ Đình Nguyên đã hiểu chuyện gì xảy ra, cười lạnh lùng: "Đi làm gì? Trên đồng cỏ này cũng không có viết tên của ai, nếu ai dám giẫm lên váy của muội, huynh lập tức đánh ả."
Kỷ Dao kinh ngạc.
Ca ca rất thương nàng, nên mới làm ra việc ngốc nghếch như vậy.
Nhưng đời này, nàng không có nhiều tham vọng, chỉ cần người nhà bình an, những chuyện khác cũng chẳng còn quan trọng nữa.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!