Chương 50: (Vô Đề)

Nghe theo mệnh lệnh của phụ hoàng, Tống Diễm không dám đến điện Từ Tâm nữa.

Hoàng thái hậu không khỏi kì quái, ban đầu đứa nhỏ này còn đến xin lỗi, gần đây sao một lần cũng không xuất hiện, bà sai người đi tìm hiểu ngọn ngành, kết quả một công công vội vã chạy tới, lớn tiếng kêu lên: "Thái hậu nương nương, đột nhiên cấm quân đến bắt người..."

Truyện được dịch và edit bởi Sắc

- Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

"Cái gì?" Hoàng Thái hậu nói, "Bắt làm gì?"

Công công quỳ trên đất: "Hình như Vân Tuyết, Vân Thải các nàng đều bị trục xuất khỏi cung."

Hoàng Thái hậu kinh sợ, đứng phắt lên: "Ai hạ lệnh!"

"Là, là Hoàng thượng."

Hoàng Thái hậu sững sờ, chậm rãi ngồi xuống: "Chuyện này sao có thể," tay bà bám chặt vào trên đầu ghế dựa, "Chính tai ngươi nghe được sao?"

"Thái hậu nương nương, trong cung này ngoài Hoàng thượng, còn ai dám bắt người của người!"

Đúng vậy, ngoài hắn còn có thể là ai?

Hoàng Thái hậu vội vàng đứng lên, đi hướng điện Minh Đức.

Truyện được dịch và edit bởi Sắc

- Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Nghe nói mẫu thân tới, Hoàng thượng mời bà vào, giọng điệu lạnh nhạt nói: "Chắc là vì chuyện cung nữ."

Con trai quá mức bình tĩnh, trong lòng Hoàng Thái hậu hơi lạnh lẽo: "Hoàng thượng, ngươi xua đuổi các nàng không có lý do, cũng nên có một cái cớ chứ, Vân Tuyết các nàng phục vụ ta nhiều năm, ta đã quen, không muốn đổi cung nữ khác."

"Hành vi các nàng không ngay thẳng, dĩ hạ phạm thượng*, làm xằng làm bậy... Muốn bao nhiêu lý do, trẫm đều có thể cho người!" Hoàng thượng gác bút đỏ lại, "Mẫu hậu, sau này cho dù là chuyện của trẫm, hay là chuyện của Diễm nhi thì người cũng đừng nhúng tay vào, cố gắng tận hưởng tuổi già cho tốt."

*xúc phạm đến người bề trên, vua chúa.

Thân thể Hoàng Thái hậu chấn động: "Lời này của Hoàng thượng là ý gì?"

"Người còn không rõ sao?" Hoàng thượng giương mắt nhìn về phía bà ấy, "Nhất định phải để trẫm từng chuyện từng chuyện nói rõ ra sao? Những năm nay, trẫm đối với người thế nào, Thái tử đối với người thế nào, trong lòng người hiểu rõ, nhưng trẫm vẫn không hiểu, lòng dạ người ở nơi nào?"

"Đúng, trước kia trẫm được người giúp đỡ, leo lên ngôi Hoàng đế, vì nhớ ơn nghĩa, nên người làm chuyện gì trẫm cũng đều đồng ý. Người muốn phong đệ đệ của mình là Quốc công gia, trẫm phong, người muốn cháu gái gả vào Lưu gia, trẫm cũng cưới, người muốn tuyển phi, trẫm cũng đồng ý. Thế nhưng mọi chuyện đều phải có chừng mực... Mẫu hậu, trẫm hỏi người một câu, có phải người mong trẫm chết sớm hay không?"

"Cái gì!" Hoàng Thái hậu sợ hãi, nhanh chóng bước đến trước mặt Hoàng thượng, "Ngươi là con trai ruột của ta, sao ta lại mong ngươi chết sớm?"

"Nếu không phải, vậy xin mẫu hậu dừng tay, trẫm thực sự vô cùng mệt mỏi, chỉ hy vọng trong cung có thể bình yên một chút."

Trong chớp mắt đó, sắc mặt mệt mỏi của Hoàng thượng lộ ra.

Nhìn con trai gầy gò, tức giận ngập trời của Hoàng Thái hậu khó mà phát ra, hóa thành một tiếng thở dài: "Ta chỉ hi vọng ngươi có thể bảo vệ Diễm nhi."

"Vậy mời mẫu hậu không cần làm tiêu tan tình cha con giữa trẫm và Diễm nhi."

Trong lòng Hoàng Thái hậu chấn động.

"Mời mẫu hậu về cho, trẫm muốn xem tấu chương."

"Hoàng thượng..."

"Ra ngoài đi." Giọng điệu Hoàng thượng lạnh băng, không nhìn bà.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!