Chương 48: (Vô Đề)

Buổi sáng vợ và tổ mẫu, nhị thẩm xảy ra chuyện xung đột, Tạ Minh Kha đã biết được từ trong miệng hộ vệ, từ Viện Hàn Lâm trở về, hắn lập tức đi gặp Kỷ Nguyệt.

Kỷ Nguyệt cũng mới về đến nhà, vừa rồi mẫu thân kéo tay nàng hỏi lung tung này kia, còn nhắc đến việc con cái, dặn nàng chý ý ăn uống, âm thầm nói các cách thức nào dễ có con, nói đến mặt nàng đỏ tới mang tai, cho nên nhìn thấy Tạ Minh Kha, nàng có chút xấu hổ.

Truyện được dịch và edit bởi Sắc

- Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

"Có phải mệt mỏi không?" Tạ Minh Kha quan tâm dìu nàng xuống giường êm, "Hôm nay vất vả cho nàng."

Việc vặt trong nhà đã đủ phiền phức, còn bị công chúa Phúc Gia mời vào cung.

Hắn để Kỷ Nguyệt nằm trong ngực: "Nếu không ngủ một lát."

"Như thế này không ngủ được."

"Vậy thì dựa vào."

Hơi thở trên người nam nhân rất thanh mát, giống như cây trúc ở trên núi, Kỷ Nguyệt nhắm mắt dưỡng thần nói: "Hôm nay thiếp đắc tội với tổ mẫu và nhị thẩm."

"Ta biết, nàng vốn cũng không cần nhường, chờ xong Tết Đoan Ngọ, ta sẽ nói rõ chuyện phân nhà với tổ mẫu." Tạ Minh Thiều ngồi tù, hắn và nhị phòng không có khả năng tiếp tục chung sống hòa bình, ban ngày hắn ở nha môn, kiểu gì cũng sẽ không nhịn được lo lắng cho Kỷ Nguyệt, "Nếu như tổ mẫu không chịu, ta liền mời đường tổ phụ ra mặt."

Đó là đệ đệ ruột của Tạ lão gia tử.

Truyện được dịch và edit bởi Sắc

- Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Sau khi Tạ lão gia tử qua đời, ông ấy nói chuyện có uy tín nhất trong toàn bộ tông tộc, ông cũng rất thích đứa cháu trai Tạ Minh Kha này. Việc xem như thành công một nửa, nhưng mà Kỷ Nguyệt vẫn nhắc nhở: "Đừng ép buộc quá, lỡ như truyền đi sợ sẽ ảnh hưởng con đường làm quan."

"Hai phòng nhà chúng ta không hợp, nàng cho rằng người khác không biết sao? Không cần lo lắng." Tạ Minh Kha vỗ vỗ tay của nàng, "Hôm nay vào cung thế nào?"

Trên mặt Kỷ Nguyệt hiện lên vẻ lo lắng, đem mọi chuyện nói rõ ràng với Tạ Minh Kha: "Sau này Công chúa có tiếp tục mời, chỉ sợ là cái cớ."

"Lý nào lại vậy," Tạ Minh Kha đột ngột đứng lên, nghiêm nghị nói, "Thái hậu thực sự khinh người quá đáng!"

"Tướng công," Kỷ Nguyệt bị giật mình, vội vàng kéo ống tay áo của hắn, "Chàng đừng kích động, việc này chắc chắn sẽ có cách giải quyết."

Nói giống như mình thật sự muốn đi tìm Thái hậu, Tạ Minh Kha quay người lại: "Ta không có ngốc như vậy đi vào cung tranh chấp với bà ta, có điều cũng không thể trốn tránh được, trốn được một lúc nhưng trốn được cả đời sao? Nếu Thái hậu muốn để Hoàng thượng nhìn thấy nàng, vậy thì liền để bà ta như ý!"

...............

Rất nhanh lại đến Đoan Ngọ.

Năm ngoái cả nhà đi xem thuyền, kết quả tỷ tỷ bị mời đến đình Thanh Ấm, nàng cũng không thể vui vẻ tận hưởng ngày lễ này, bởi vì nàng say rượu được Dương Thiệu đưa về nhà.

Lần này chắc sẽ bình an!

Kỷ Dao cầm dây nhiều màu bện cho ca ca một sợi dây trường mệnh, so với túi thơm tỷ tỷ làm được, nàng không có cách nào sánh bằng, không bằng thay bằng cái khác.

"Đem một ít hạt châu đến." Nàng nói.

Mộc Hương đến nhà kho lấy một hộp lớn, bên trong có rất nhiều loại hạt châu, trân châu, ngọc châu, bảo châu, màu gì cũng có, va vào nhau phát ra âm thanh thanh thúy.

Năm ngoái cái này nghĩ cũng không dám nghĩ, Kỷ Dao nói: "Thật là đẹp mắt!"

"Trong nhà kho còn rất nhiều, khi đó cô gia đưa sính lễ đếm cũng đếm không xuể, cứ cho là cô nãi nãi mang theo rất nhiều, nhưng vẫn còn nhiều lắm. Phu nhân sợ bị chuột gặm hỏng, bàn bạc với Chu ma ma nói muốn nuôi một con mèo."

Tỷ tỷ hiếu thuận, thấy vì đặt mua đồ cưới mà cha nương lấy hết tiền trong nhà, liền để lại rất nhiều sính lễ trong nhà, Kỷ Dao nghĩ thầm, nuôi con mèo trông nhà kho cũng tốt, nuôi loại toàn thân trắng như tuyết, đôi mắt xanh thẳm, nàng chọn lấy một viên châu từ bên trong, như cái này, màu sắc xanh đậm, mượt mà sáng long lanh, giống như nước biển.... Nàng chưa từng thấy biển, nhưng Dương Thiệu đã đi Vân Châu, hắn đã kể về biển.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!