Chương 47: (Vô Đề)

Tống Diễm tới tìm Dương Thiệu, nhìn thấy một màn như vậy, vội vàng phất tay gọi công công tránh đi, bản thân hắn cũng ở phía xa nhìn.

Nam nhân hôn càng ngày càng sâu, dù gì Kỷ Dao cũng là cô nương, không thể để hắn làm càng như vậy, ở đây còn là trong cung đó, nàng hung hăn véo hắn một cái.

Truyện được dịch và edit bởi Sắc

- Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Dương Thiệu bị đau, hơi tách ra.

Kỷ Dao trách mắng: "Xin Hầu gia tự trọng!"

Vừa rồi môi lưỡi quấn quít, rõ ràng nàng có phản ứng, bây giờ lại bảo hắn tự trọng... Dương Thiệu nhỏ giọng cười một tiếng, dùng ngón cái lau khóe miệng của nàng: "Bản hầu hơi kích động, sau này chắc chắn sẽ chú ý."

Lau cái gì, đương nhiên nàng biết rõ, hận không thể dậm chân.

Nam nhân này thực sự quá tùy tiện, còn chưa cưới nàng đã hôn nàng, nhưng cố tình cảm giác kia lại vô cùng giống với kiếp trước, lúc nàng hoảng hốt đã bị hắn chiếm hết tiện nghi. Nhưng mà nàng cũng sẽ không nghĩ hắn sống lại, hắn vẫn rất khác biệt, cho dù là thái độ đối với nàng, hay là thỉnh thoảng nhìn vào mắt của nàng...

Kỷ Dao tránh tay của hắn: "Ta phải đi gặp Thái hậu."

Tiểu cô nương cẩn thận hắn có thể hiểu được, dù sao vẫn chưa thành thân, Dương Thiệu không thể tiếp tục đòi hỏi, thái độ của Kỷ Dao đã nói rõ ràng tất cả.

Nàng thích hắn hôn, mùi vị của nàng vẫn ngọt ngào như vậy, Dương Thiệu suy nghĩ, ánh mắt khẽ động, dù Kỷ Dao thay đổi như thế nào, điểm này vẫn giống kiếp trước.

Truyện được dịch và edit bởi Sắc

- Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Vừa suy nghĩ, ánh mắt lại nhìn xuống.

Kỷ Dao sợ hắn lại hôn, bưng kín môi, chỉ lộ ra đôi mắt chớp chớp.

Dáng vẻ như vậy vô cùng đáng yêu, hắn vứt bỏ suy nghĩ kia trong chớp mắt, cúi đầu hôn lên mu bàn tay của nàng.

Lại một đợt ấm nóng, nàng muốn rụt tay nhưng lại sợ lộ đôi môi ra, nên chỉ có thể bất đắc dĩ trừng hắn.

Hắn nhẹ giọng cười, không trêu đùa nữa.

"Chờ một lát gặp được Thái hậu, biết nói cái gì chưa?"

Vậy mà hỏi giống như Tống Vân, bọn hắn đều coi nàng thành tiểu cô nương không biết chuyện đời, Kỷ Dao nghĩ thầm, nhưng bây giờ nàng càng hiểu rõ Thái hậu hơn so với trước, muốn ứng phó không khó.

Hai người đang nói chuyện thì Tống Diễm từ phía xa đi tới.

"Dương Đô đốc, chuyện còn lại giao cho ta đi, ngươi không tiện ra mặt."

Dù sao Dương Thiệu chỉ tạm thời vào cung, nếu đột nhiên đi đến ngự hoa viên, chắc chắn Hoàng Thái hậu sẽ nghi ngờ, trong lòng Dương Thiệu cũng hiểu rõ, hắn vuốt cằm nói: "Hôm nay cảm ơn điện hạ."

"Chuyện giữa ta với ngươi nói gì mà cảm ơn, mời Đô đốc yên tâm, ta nhất định sẽ chăm sóc tốt cho Kỷ tiểu thư."

Dương Thiệu suy nghĩ một chút, mời Tống Diễm cất bước ra xa nói chuyện.

"Nếu như Thái hậu muốn trừng phạt, không ngại làm lớn chuyện, dù sao cũng là điện hạ cứu Kỷ tiểu thư ra, Hoàng thượng nhất định có thể phân biệt rõ trắng đen... Đương nhiên, đây chỉ là vạn bất đắt dĩ mới làm."

"Dù sao Thái hậu có ơn nâng đỡ đối với điện hạ, lựa chọn như thế nào, vẫn phải xem điện hạ."

Kiếp trước, cũng bởi vì Hoàng thái hậu, Thái tử mới có thể lầm đường lạc lối, hắn muốn leo đến đế vị thì phải kết thúc với Hoàng Thái hậu. Nhưng mà Dương Thiệu cũng không thể nói rõ, tốt xấu gì hai bà cháu kia cũng hơn hai mươi năm ân tình, nếu như ép đến nóng nảy, tác dụng hoàn toàn ngược lại.

Tống Diễm hơi hiểu được, cũng không lên tiếng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!