Nhưng mà sao Dương Thiệu lại đến đây?
Kỷ Dao vô cùng khó hiểu, ánh mắt đảo quanh trên mặt hắn.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc
- Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lại nói tiếp, bởi vì xuân hạ giao mùa, thời điểm Vân Hòa Cư náo nhiệt nhất, màu sắc rực rỡ, cây lá tươi tốt, vừa đến ngày nghỉ hưu mộc, thiếp mời đưa đến Hầu phủ đếm mãi không hết. Bây giờ Dương Thiệu có chí hướng của hắn, có dã tâm của hắn, hắn biết rõ người nào nên kết giao, cho nên mới được mời đến Vân Hòa Cư.
Ai ngờ rằng, nghe nói Sở vương cũng ở đây.
Đó là kẻ địch hắn chú ý nhất, đương nhiên phải nghe ngóng rõ ràng, sau đó còn biết ngoài Tống Vân, còn có vợ chồng Tạ Minh Kha và Kỷ Dao cùng tới.
Hắn lập tức sai người đến gần vườn hải đường.
Kết quả có người hô cháy, Trần Tố nghi là kế điệu hổ ly sơn, bắt người kia về báo cáo với Dương Thiệu, nên mới xuất hiện tình huống vừa rồi.
Dương Thiệu đặt chung trà xuống: "May mắn còn chưa uống, nếu không bản hầu không biết phải cứu ngươi như thế nào."
Giọng điệu hơi trách mắng.
Kỷ Dao giải thích: "Ta chỉ cầm lấy, cũng chưa chắc uống, trà kia cũng lạnh rồi."
Truyện được dịch và edit bởi Sắc
- Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Ngươi cho rằng không uống thì không có chuyện gì à? Cả ấm trà đều có độc," Dương Thiệu chau mày, "Cũng không thèm để ý một chút..."
"Sao?" Còn muốn tiếp tục dạy dỗ nàng? Theo như hắn nói, bản thân mình chút nữa thì chết rồi, hắn còn hung dữ với nàng! Đôi môi cô gái nhỏ khẽ mím lại, sắc mặt tức giận giống như ánh bình minh.
"Không có gì," Dương Thiệu thấy nàng không phục, thu lại tức giận ban nãy, nói, "Ta là lo lắng cho ngươi."
Bỗng nhiên dịu dàng làm khuôn mặt căng lên của Kỷ Dao thả lỏng.
Nàng giấu mu bàn tay ở sau lưng, nhìn về phía nước trà: "Nước này thật sự bị hạ độc sao? Làm sao có thể? Lần đầu tiên ta tới Vân Hòa Cư, có kết thù với ai đâu? Nước trà do nữ trà sư của Vân Hòa Cư pha."
Trong trí nhớ, kiếp trước cũng chưa gặp qua người này, kiếp này mới gặp, sao lại không có lý do mà hại nàng?
Kỷ Dao không hiểu vì sao.
Đang lúc Dương Thiệu giải thích thì thấy Trầm Hương vội vã chạy vào: "Phu nhân, người không sao chứ? Cô gia nói, người và tiểu thư lập tức rời khỏi vườn hải đường."
Kỷ Nguyệt thấy Dương Thiệu, lập tức biết chuyện không đơn giản, bây giờ Tạ Minh Kha lại như vậy, nàng hỏi: "Tướng công đang ở đâu?"
Trầm Hương nhớ đến sắc mặt lạnh như băng vừa nãy của Tạ Minh Kha, rùng mình một cái, nhỏ giọng nói: "Hình như đi, đi Hà Hương Lâu gì đó."
Vân Hòa Cư có diện tích vô cùng lớn, mỗi một sân viện đều có một cái tên, cũng phù hợp với hoàn cảnh, Hà Hương Lâu tên như ý nghĩa, dưới lầu có một hồ nước, trồng đủ các loại hoa sen, thanh nhã trên mặt nước, còn có một chiếc thuyền hoa tinh xảo cho khách chèo thuyền vui chơi.
Lúc này Tạ Minh Thiều đang nằm trên nệm êm, vui vẻ nghe người ca hát, đợi lát nữa Kỷ Dao trúng thuốc, đợi dược tính phát tác, hắn liền nhét người vào lòng Tạ Minh Kha.
Đến lúc đó danh tiếng của Tạ Minh Kha không hỏng cũng khó khăn, Kỷ Dao này không chỉ là em vợ hắn mà cũng là người trong lòng Tống Vân thích, nếu bị Tạ Minh Kha ngủ, hắn còn mặt mũi nào đối diện với Kỷ Nguyệt? Tống Vân cũng sẽ hận hắn thấu xương, con đường làm quan chắc chắn không còn thuận lợi.
Kỷ Dao càng không cần phải nói, chỉ có thể nhảy xuống sông mới có thể rửa sạch thanh danh.
Đây đúng là một mũi tên trúng hai con chim.
Tạ Minh Thiều càng nghĩ càng vui vẻ, một lát nữa chỉ cần đem chuyện Kỷ Nguyệt ngất xỉu báo cho Tạ Minh Kha, thì có thể dẫn hắn tới vườn hải đường...
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!