Nhưng hắn thích mình từ lúc nào?
Rõ ràng ngay từ đầu đối xử rất lạnh lùng với nàng, bắt nàng bồi thường ngọc bội bị đụng vỡ, sau đó thái độ cũng lạnh nhạt, cứ cho là vội vàng giúp nàng, cũng chỉ là nể mặt mũi của Tạ Minh Kha.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc
- Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhưng mà ngày đó nàng đến doanh trại tìm hắn, Dương Thiệu đã trừng trị Du Tố Hoa ở cổng Hầu phủ.
Là lúc đó sao? Lúc đó nàng vẫn còn nhỏ mà, Kỷ Dao nghĩ tới nghĩ lui, không biết Dương Thiệu nảy sinh tâm tư từ lúc nào.
Tiểu cô nương lại ngẩn người, Dương Thiệu nhìn đôi đũa bạc trong tay nàng khua qua khua lại, thầm nghĩ chắc có lẽ là không tiện, liền sai Trần Tố bày một cái bàn nhỏ gần đó, sau đó trải lên một lớp đệm gấm.
"Ngồi xuống ăn đi."
"Cảm ơn Hầu gia." Như vậy thoải mái hơn nhiều, Kỷ Dao uống mấy ngụm canh dạ dày heo, ý cười lan tỏa, thứ này làm sạch mùi tanh hoàn toàn không dễ dàng, huống chi còn thơm ngon như vậy, liên tục khen ngợi, "Khó trách Mai gia trang buôn bán đắt như vậy."
"Nếu ngươi thích, lần sau ta sẽ dẫn ngươi đi ăn món khác, thịt hầm bã rượu, cua, canh cá cháy... Chỗ bọn họ làm ngon lắm."
Kỷ Dao sững sờ: "Sao ngươi biết được?"
"Lời này có ý gì?" Dương Thiệu hiểu rõ còn cố ý hỏi.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc
- Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Những thứ này, ta đều rất thích ăn."
"Vậy chỉ có thể nói ta và Kỷ tiểu thư có sở thích giống nhau," Nam nhân nhìn nàng, "Lần sau có muốn đi cùng ta không?"
Ý cười trong mắt như ánh sao, lấp lánh rực rỡ.
So với kiếp trước, nam nhân nhiệt tình thẳng thắn, còn bây giờ trên người hắn còn một hương vị khác, Kỷ Dao cảm giác mặt mình nóng lên, cúi đầu xuống nói: "Như vậy chỉ sợ không tốt, nương cũng sẽ không đồng ý, hôm nay ta... ăn cái này, đã không phải rồi."
Làm mình thèm, hắn còn nói rất hay, cái gì mà đền bù vân vân.
Kỷ Dao buông đũa bạc ra: "Ta phải đi rồi, Hầu gia."
Con gái cần nên rụt rè một chút, Dương Thiệu nói: "Ta đưa ngươi quay về." Như vậy tương đối an toàn, lỡ như trên đường lại gặp Tống Vân và Tống Diễm, nàng ứng phó như thế nào đây?
Kỷ Dao cũng nghĩ vậy nên không từ chối.
Hai người đi sóng vai mà đi.
Nam nhân không nói nhiều, nhưng rõ ràng bước chân chậm lại, lúc trước nàng không theo kịp.
Nếu như ở kiếp trước, chắc chắn hắn sẽ nắm tay mình, lòng bàn tay của hắn to lớn lại khô ráo, nàng có thể nhớ rõ ràng sự ấm áp đó, nhất thời trong lòng có một cảm giác khó nói. Hai người bọn họ, kết cục không tốt, kiếp này, có còn ở cùng nhau sao?
Hai bóng lưng lọt vào mắt, Du Tố Hoa hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Vì lấy lòng Thái phu nhân, từ khi nàng rất nhỏ đã bị người nhà đưa vào phủ Hoài Viễn hầu, bởi vì Du gia không quyền quý bằng Hầu phủ, người lớn trong nhà đều hi vọng nàng có thể gả cho Dương Thiệu. Nhưng mà mấy năm nay, nam nhân này không để ý nàng, vì một đứa con gái của Kỷ gia, ở trước mặt Thái phu nhân làm nhục nàng như vậy.
Thế mà Thái phu nhân cũng thiên vị con trai, đuổi mình về nhà.
Mẫu thân răn dạy nàng, nói nàng vô cùng ngu ngốc.
Phụ thân cũng ghét bỏ nàng, nói nàng vô dụng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!