Ban đêm, Kỷ Dao nằm mơ thấy một giấc mơ.
Vào ngày hè ve sầu trên cây đang râm ran kêu, nàng soi gương trang điểm vẽ mày tô môi, mặc một chiếc váy vàng nhạt, Mộc Hương vẫn đang thúc giục, nhanh chóng đi ra ngoài.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc
- Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nam nhân đang cưỡi ngựa chờ nơi đó, vừa thấy được nàng, lập tức cúi người ôm phía sau lưng nàng.
Con ngựa phi nhanh trong gió, váy của nàng bay phấp phới, nam nhân kéo cương ngựa, nói bên tai: "Dao Dao, muốn học không? Học xong chúng ta cùng cưỡi ngựa."
Nàng ôm eo của hắn, liên tục lắc đầu: "Thiếp không học, chàng cưỡi là được rồi, thiếp chỉ muốn ung dung thoải mái ngồi thôi!"
Hắn nhìn nàng cười một cái, cúi đầu xuống.
Đến bên bờ môi ấm nóng, nam nhân hôn một cái.
Thả lỏng dây cương, con ngựa cũng không chạy, hắn hôn nàng thật sâu, ôm nàng thật chặt, lồng ngực vừa lớn vừa rắn chắc, hai tay dùng lực thật mạnh, nàng cảm thấy toàn thân nóng lên, không thể thở được, liều mạng vươn tay đẩy hắn ra...
"Tiểu thư..." Bên tai truyền đến âm thanh của Mộc Hương, "Tiểu thư làm sao vậy, thời tiết như thế này, lại đạp hết chăn mềm, cẩn thận cảm lạnh."
Kỷ Dao choàng tỉnh.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc
- Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thì ra là nằm mơ!
Sao lại mơ giấc mơ như vậy? Nàng vội vàng đắp chăn lên: "Hơi nóng, ngươi rót cho ta chút nước."
"Vâng." Mộc Hương đáp ứng.
Nhìn bóng lưng của nàng, mặt Kỷ Dao đỏ lên, có lẽ hôm nay nhìn thấy Dương Thiệu mới có thể nằm mơ như vậy, nàng sờ sờ mặt mình, tiếng cười của nam nhân kia lúc ở cổng thành rất giống kiếp trước, gợi lên ký ức của nàng.
Chỉ là, những ký ức này bây giờ chỉ thuộc về một mình nàng, Dương Thiệu không biết chút gì, nếu như là hắn ở kiếp trước...
Nghĩ đến lập tức sững sờ, sao lại có khả năng này? Nếu như vậy, chắc chắn lần đầu tiên gặp nàng hắn phải dịu dàng đủ kiểu, tuy nói lần đánh trận này kì lạ, về trước thời hạn một năm, nhưng có lẽ do hắn may mắn, dù sao rất nhiều chuyện cũng đã thay đổi, cũng khó nói Tần vương ngu xuẩn không chừng.
Tóm lại, hắn nhất định không phải Dương Thiệu kia.
Mộc Hương đã đem nước đến, sau khi nàng uống xong, lại một lần nữa chìm vào giấc ngủ.
Dương Thiệu lập được công lớn, bắt sống Tần vương, nhanh chóng ngăn cản chiến tranh mở rộng, giúp trăm họ Đại Yên tránh được cảnh lầm than, trong lòng Hoàng đế vô cùng vui mừng, trực tiếp thăng hắn lên làm Tổng đô đốc của phủ Đô đốc, quản lý binh mã ở kinh thành, lại ban thưởng vàng bạc châu báu, nhất thời Hầu gia trẻ tuổi này chạm vào có thể bỏng tay.
Trong phủ đông như trẩy hội, xe đến xe đi, nhưng đa số đều bị Dương Thiệu từ chối gặp mặt.
Thái phu nhân cũng khuyên bảo: "Càng được Hoàng thượng coi trọng, càng nên làm việc cẩn thận."
"Con trai đã biết."
Thái phu nhân tiếp tục nói: "Nhưng mà con dựa vào đó mà cưới vợ, cũng đúng lúc." Dựa vào điều kiện của hắn hiện tại, các cô nương đều rất thích, bà cũng đã chọn được ít người.
Nếu như chọn được thông gia thích hợp, tương lai Hầu phủ ở kinh thành cũng càng vững chắc.
Dương Thiệu xoa tâm mi: "Con trai mới đánh trận trở về, vô cùng mệt mỏi, việc này để sau hãy nói."
"Vậy được, vậy thì 'để sau hãy nói'," Lời nói Thái phu nhân có chút mỉa mai, "Sau này không còn chiến sự, mỗi ngày con đều ở kinh thành, nương xem con kéo tới khi nào." Bà cũng không tin có người thanh niên không muốn có cô gái bên cạnh, hồng tụ thêm hương.*
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!