Chương 3: (Vô Đề)

Thẩm Nghiên không nghĩ tới Kỷ Dao lại có thể từ chối!

Nàng có hơi luống cuống.

Truyện được dịch và edit bởi Sắc

- Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Năm ngoái, nàng mười bốn tuổi, vừa nhìn thấy Kỷ Đình Nguyên thì lập tức yêu thích, dáng người thiếu niên kia cao gầy, ánh mắt sáng ngời, cười lên tựa như ánh nắng rực rỡ, nàng cảm thấy tim mình đập thình thịch, giống như muốn bay ra.

Lần đầu tiên nàng có cảm giác như vậy.

Bây giờ nàng mười lăm rồi, muốn gả cho Kỷ Đình Nguyên, nhưng mà tính tình Kỷ Đình Nguyên không tốt, cho dù nàng bắt chuyện như thế nào hắn vẫn không có bao nhiêu kiên nhẫn. Nàng chỉ có thể tìm cách khác, ví dụ như bắt đầu từ chỗ Kỷ Dao.

"Dao Dao, sao ngươi nói chuyện khách sáo với ta vậy? Giữa chúng ta còn phân biệt ngươi ta sao?" Nàng nhét cây quạt vào tay Kỷ Dao.

"Ta nói không cần," Lông mày Kỷ Dao nhăn lại, "Thứ này quá quý giá."

Tay Thẩm Nghiên cứng đờ.

Liêu thị hơi khó hiểu, bà cũng rất thích Thẩm Nghiên, sợ nàng ấy xấu hổ nên giảng hòa: "Thẩm tiểu thư, Dao Dao luôn nhận đồ vật của con, con bé là mắc cỡ. Hơn nữa cây quạt này đúng là vật hiếm thấy, chắc chắn tốn không ít tiền, Dao Dao không yên tâm, con bé không có đồ đáp lễ tốt như vậy."

Không lẽ bởi vì lý do này? Thẩm Nghiên suy nghĩ một chút: "Vậy thôi đi, lần sau ta tặng cho ngươi. Dao Dao, chúng ta đi ngắm hoa đi?"

Truyện được dịch và edit bởi Sắc

- Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Kỷ Dao cũng không muốn qua lại với nàng quá nhiều, nhưng lạnh nhạt như vậy sẽ khiến cho người ta nghi ngờ, nàng cười một tiếng: "Được thôi."

Liêu thị thì dẫn theo Kỷ Nguyệt nói chuyện với phu nhân khác.

Kỷ Nguyệt nhớ dặn dò của mẫu thân, lần này hơi chủ động một chút.

Liêu thị vô cùng vui vẻ.

Đến lúc Kỷ Chương trở về, bà nói: "Có hai vị phu nhân rất thích Nguyệt nhi, Tưởng phu nhân và Chung phu nhân, muốn kết lương duyên Tần Tấn*, nhưng công tử nhà bọn họ, thiếp không hiểu rõ cho lắm, lão gia thấy như thế nào?"

*kết thông gia.

Kỷ Chương bận rộn cả ngày, chỉ muốn nhắm mắt nghỉ ngơi, mơ màng nói: "Ta cũng không rõ lắm, chờ đến mai..." Lời còn chưa dứt, trên đùi đã bị véo.

Đau thấu tim.

"Ui da!" Kỷ Chương lấy tay che chân, nhảy dựng trên giường, lập tức tỉnh táo, nhìn về phía thê tử đang nhăn mày, thắc mắc nói: "Tú nhi, nàng làm cái gì vậy?"

"Làm gì à?" Liêu thị vốn định thương lượng với ông ấy cho rõ ràng, "Chuyện của Nguyệt nhi không thể kéo dài, chàng cứ qua loa, tới khi nào mới chọn được cho Nguyệt nhi một người chồng phù hợp? Thiếp sợ đến lúc chàng thực sự rảnh rỗi, Nguyệt nhi cũng già rồi!"

"Nàng gấp cái gì?" Kỷ Chương an ủi bà, "Ta chỉ là bận rộn đợt này thôi, Đại Yên gặp lũ lụt hai năm liên tiếp, Hộ bộ thiếu bạc, chờ chuyện này qua thì ổn rồi."

"Thiếp không nghe, chàng phải quan tâm chuyện của con gái chứ!" Liêu thị cảm thấy Kỷ Chương là đầu trâu ngu ngốc, không quất ông ấy một roi ông ấy không chịu tiến về phía trước, bà lại không thể tiếp tục chờ đợi.

"Được được được." Kỷ Chương hiểu rõ thê tử gả cho ông phải chịu thiệt thòi, ông không thể cho bà quyền thế, không thể cho bà phú quý, chỉ có thể quan tâm, "Ta hứa, nửa năm nữa chắc chắn quyết định chuyện của Nguyệt nhi."

Lúc này Liêu thị mới hài lòng.

Kỷ Chương bị bà náo loạn một hồi, không buồn ngủ nữa, ôm thê tử thân mật.

Trượng phu đồng ý giúp sức, thái độ Liêu thị cũng hăng hái hơn, qua hai ngày lập tức dẫn Kỷ Nguyệt đi miếu thờ xin xăm, xem nhân duyên của nàng thế nào.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!