Chương 27: (Vô Đề)

Trước đây, Dương Thiệu từng thông báo có một nơi, có việc có thể thư từ qua lại, kết quả Tống Diễm lại tự mình đến Hầu phủ, mặc dù thay đổi cách ăn mặc, thế nhưng khó có thể bảo đảm không bị người ta nhận ra.

Trong lòng Dương Thiệu không vui, nhưng cũng không thể hiện ra ngoài, thế nhưng thật ra Tống Diễm sợ hắn tức giận, giải thích nói: "Ta thực sự không đợi kịp nữa, cũng sợ ngươi bận rộn chuyện trong doanh trại, cho nên mới đi chuyến này."

Truyện được dịch và edit bởi Sắc

- Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

"Mời điện hạ ngồi," Dương Thiệu châm trà cho hắn, "Rốt cuộc thì điện hạ không chờ được việc gì?"

"Dương đại nhân," Tống Diễm không có tâm trạng uống trà, "Nếu như ngươi không muốn đi đánh trận, ta có thể cầu xin phụ hoàng, thu hồi lệnh ban cho ngươi. Dù sao chuyện này cũng không phải chuyện tốt, ngươi suy nghĩ một chút, Tổng đốc Vân Xuyên là ai, ông ta là lão tướng quân trải qua trăm trận chiến, bây giờ còn bại trận, nếu như ngươi đi..."

"Ta phải đi," Dương Thiệu ngắt lời hắn, "Dương gia bọn ta chưa bao giờ có người tham sống sợ chết."

Đối diện với ánh mắt dứt khoát của nam nhân, Tống Diễm xấu hổ: "Không phải ta coi thường ngươi."

Dĩ nhiên không phải, sao Dương Thiệu lại không biết ý đồ của hắn? Hắn sợ mình đi rồi, thì khó lòng ứng phó được Hoàng thượng và Tống Vân, lại quay về tình trạng trước đó.

Dương Thiệu nói: "Thời gian vi thần không có ở đây, điện hạ cần nhớ kỹ, lấy bất biến ứng vạn biến là được."

Điều này có nghĩa là hắn không cần làm cái gì hết, Tống Diễm do dự: "Lúc trước phụ hoàng cử nhị đệ giám sát Hộ bộ, đến lượt ta, lại chỉ dặn dò nghe giảng ôn bài." Mặc dù Hoàng thượng đối xử với hắn tốt hơn so với trước kia, nhưng từ đầu đến cuối vẫn không giống như đối với Tống Vân, lọt vào trong mắt hắn, hắn vẫn có cảm giác khó chịu.

Băng dày ba thước không phải chỉ do một ngày lạnh, trong thời gian ngắn ngủi làm sao Hoàng thượng có thể hoàn toàn thay đổi? Nhưng mà Dương Thiệu vẫn động viên Tống Diễm, thứ hắn thiếu nhất chính là lòng tin: "Thứ điện hạ học là cách làm đế vương, Sở vương điện hạ không thể so sánh được, tuy rằng Sở vương điện hạ rèn luyện ở nha môn, trước sau tương lai vẫn phục vụ điện hạ, để ý làm chi?"

Truyện được dịch và edit bởi Sắc

- Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Phụ hoàng đúng là có dụng ý này sao, Tống Diễm không kiềm được lộ ra nét mặt tươi cười.

Dương Thiệu thấy vậy, nghĩ thầm Thái tử điện hạ này vô cùng ngây thơ, càng ngây thơ, càng làm ra chuyện manh động, nhưng bản tính người này không xấu, nếu như có thể biết nghe lời trái phải, trọng dụng người có năng lực, Đại Yến này vẫn phồn vinh như cũ.

Chẳng qua...

Vẫn phải chuẩn bị chu đáo, Dương Thiệu trầm ngâm: "Có lẽ điện hạ nên thành thân đi."

Tống Diễm sững sờ.

Hắn lớn hơn Tống Vân hai tuổi, cũng vẫn luôn tìm kiếm người thích hợp, giống như Thái hậu yêu cầu, gia tộc phía sau cần phải quyền quý tay nắm binh quyền, hoặc là gia tộc hô phong hoán vũ* trên triều đình.

*hô gió gọi mưa.

Cân nhắc trái phải, Tống Diễm cũng rất buồn rầu.

Kiếp trước, sau này hắn cưới con gái của Diên An Hầu, Diên An Hầu này dã tâm quá lớn, Thái tử vốn muốn mượn thế lực Diên An Hầu, ngược lại cuối cùng bị liên lụy, Dương Thiệu nói: "Điện hạ có còn nhớ Thái tử Tề Tức không? Lúc trước hắn cưới con gái của Ngụy Quốc công, mưu đồ muốn lợi dụng Ngụy Quốc Công, củng cố địa vị của mình, kết quả lại bị Quang Tông Đế nghi ngờ, bị Tư Đồ Trung châm ngòi ly gián, biếm thành thứ dân."

Giọng điệu nhàn nhạt, giống như chỉ nói một đoạn lịch sử triều trước, nhưng Tống Diễm lại đứng ngồi không yên, thậm chí trên lưng cũng đổ mồ hôi lạnh.

Bởi vì trong chớp mắt, hắn cảm giác mình chính là Thái tử Tề Tức kia.

Hắn lau trán một chút: "Dương đại nhân... Vậy theo ngươi thấy, ta nên cưới con gái nhà ai?"

Dương Thiệu nói: "Làm sao vi thần có thể quyết định thay điện hạ? Nhưng mà, vi thần cảm thấy, điện hạ có thể cưới người trong lòng, sớm ngày sinh con, để Hoàng thượng cũng sớm ngày được hưởng niềm vui gia đình."

Niềm vui gia đình?

Hai mắt Tống Diễm tỏa sáng, có cảm giác hiểu ra.

"Dương đại nhân, ngươi nói không sai, ta nên thành thân," hắn cười, "Ta lập tức đi chọn một cô nương thành thân!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!