Chương 12: (Vô Đề)

Đợi nghỉ hưu mộc tiếp theo, cuối cùng Kỷ Đình Nguyên cũng rảnh, Kỷ Dao bám lấy hắn đòi đi mua chum nước.

Mấy ngày nay, rùa già trăm năm không có chỗ ở, tủi thân ở trong một cái chậu, nhìn vô cùng đáng thương, Kỷ Dao nhờ Chu ma ma mỗi ngày đi chợ thì mua về một ít tôm cá nhỏ, an ủi rùa già.

Đã đồng ý rồi, đương nhiên Kỷ Đình Nguyên không thay đổi, nói với cha nương một tiếng rồi dẫn Kỷ Dao đi chợ hoa.

Truyện được dịch và edit bởi Sắc

- Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Trên đường, Kỷ Dao hỏi thăm chuyện điều tra lương thực cứu tế.

"Ca ca, chuyện này cũng không thể kéo dài quá lâu, có chứng cứ rồi thì nhanh chóng vạch tội đi!" Nàng nhớ rõ, khoảng chừng cỡ tháng sáu tháng bảy đã có định tội, vụ án lúc ấy liên lụy đến cả trăm quan viên bị mất chức quan, sau đó ở kinh thành chỉ còn lại vài chục vị quan, vì thế cần bổ sung nhân lực ngay lập tức, có như vậy phụ thân mới có cơ hội thăng quan.

Từ lúc nào con bé này thích bàn luận công việc rồi? Kỷ Đình Nguyên buồn cười: "Muội biết cái gì, làm gì vạch tội dễ dàng như vậy? Nói đến vạch tội, cũng phải có bài bản, không phải cứ có chứng cứ là được, cũng không phải không có chứng cứ thì không được." Trừ thuận theo thời thế, còn phải đoán được lòng vua.

Nói rõ ràng rành mạch, dù sao huynh ấy cũng hiểu rõ triều đình hơn nàng, Kỷ Dao chỉ nhắc nhở: "Dù gì thì huynh cũng không thể kéo dài mãi."

"Vì sao?"

"Thần tiên báo mộng cho muội, huynh nhớ đó!"

Kỷ Đình Nguyên cười một trận: "Được rồi, huynh nhớ rồi, cũng phải sau tết Đoan Ngọ mới xong."

Truyện được dịch và edit bởi Sắc

- Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Ca ca luôn rất nhạy bén, chỉ cần huynh ấy có lòng, chắc chắn sẽ làm đến cùng.

Kỷ Dao yên tâm.

Chợ hoa trong kinh thành là một nơi rất náo nhiệt, nhưng dân chúng bình thường rất ít đến đây, mỗi ngày đều bôn ba kiếm sống, lấy đâu ra thời gian trồng hoa cỏ? Cho nên đến nơi này phần lớn đều là nhà giàu có, hoặc là tiểu thư công tử nhà quan giống như Kỷ gia, thỉnh thoảng thoải mái rảnh rỗi, tới tự mình chọn mấy chậu hoa tươi, một con họa mi.

Hai huynh muội vừa đi vừa ngắm nhìn, Kỷ Đình Nguyên tương đối quen thuộc, dẫn nàng đi vào một cửa hàng khá yên tĩnh.

"Đồ sứ ở nơi này đều dùng bùn gốm tốt, khó hỏng, bề ngoài cũng đẹp, nhất định muội sẽ thích. Chỉ là giá cả hơi đắt một chút, chẳng qua ca ca vẫn mua được."

Trong lòng Kỷ Dao ấm áp, lấy túi tiền bên hông của mình: "Muội cũng có tiền, không cần tiền của ca ca, huynh giữ lại uống rượu đi."

"Muội xem thường huynh à? Đã nói để huynh mua, huynh có lương." Kỷ Đình Nguyên kéo nàng đi vào, "Muội tự chọn một cái đi."

Trên kệ gỗ, trên mặt đất bày đầy các loại hang gốm, hoa văn nào cũng có.

Kỷ Dao chọn một cái thấp chuyên biệt để rùa già có thể hít thở không khí.

Nhưng mà hoa văn nhiều quá, nàng nhìn hoa cả mắt.

Chọn gần nửa canh giờ, cuối cùng cũng chọn được một cái hợp ý, cái chum nước kia khoảng chừng mười tấc, dạng dẹt, bề rộng cỡ hai người, bên cạnh chum vẽ một đứa trẻ nằm ngủ trên lá sen. Đứa trẻ kia giống như tiểu kim đồng, nhắm mắt lại, khóe miệng cong lên, đáng yêu không tả được.

Hình dạng hoa sen cũng đẹp, sinh động như thật.

Nàng càng nhìn càng thích, đang muốn gọi Kỷ Đình Nguyên tới mua thì nghe thấy một giọng trẻ con véo von: "Biểu ca, huynh mua cho đệ một cái chậu nước đi mà! Đệ muốn nuôi cá!"

"Nuôi cá gì?"

"Cá chép lớn, nuôi cho mập mạp."

Âm thanh non nớt của đứa bé xen lẫn một âm thanh du dương động lòng người khác, tựa như xuyên qua rừng trúc, toàn thân Kỷ Dao cứng đờ, không thể tin được.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!