Cơn đau đầu âm ỉ lại kéo tới khiến cho Vân Mộng Dao âm thầm mắng bản thân mình một phen.
Ngay sau khi cô cùng Thẩm Quân Uyên đi lãnh chứng xong thì Thẩm Quân Uyên ngay lập tức đến sân bay để bay đến nước Z tham dự hội nghị bỏ lại Vân Mộng Dao ở cục dân chính.
Tuy bị Thẩm Quân Uyên bỏ lại, nhưng Vân Mộng Dao lại không có cảm thấy buồn bã mà ngược lại cô càng cảm thấy vui vẻ.
Cho nên, ngay sau khi về nhà Vân Mộng Dao liền lôi mấy chai rượu đắt tiền ra để tự chúc mừng.
Vân Mộng Dao thở dài một hơi, trong lòng thầm cảm thán.
Thực sự là quá hại thân mà.
Tại sao cô lại có thể ngu ngốc, mù quáng như vậy, không chịu buông tha cho anh, cũng không chịu buông tha cho chính mình.
Thở dài một hơi, Vân Mộng Dao ôm đầu đi tìm trà giải rượu trong phòng bếp, nấu một bình, sau đó ăn nốt bát mì rồi nhanh chóng đi tắm rửa.
Sau khi đắp mặt nạ dưỡng da lên mặt, Vân Mộng Dao muốn cẩn thận suy nghĩ về tương lai sau này.
Bắt đầu hồi tưởng lại quá khứ, Vân Mộng Dao bất lực đỡ trán, có lẽ cô cũng được xem như người từng trải qua sóng to gió lớn.
Bất chợt nhìn đến quyển sổ nho nhỏ màu đỏ nằm trên tủ đầu giường, mày liễu của Vân Mộng Dao hơi nhíu lại.
Cô không nhịn được lại thở dài một hơi.
Haizz...! Đúng là tự gây nghiệp thì không thể sống.
Vân Mộng Dao dứt khoát nhắm mắt lại, mắt không thấy tâm không phiền, nhưng ngay sau đó cô lấy giấy chứng nhận bỏ vào ngăn tủ khóa lại, tạm thời lãng quên đi sự thật cô và Thẩm Quân Uyên đã là vợ chồng.
Dù sao thì kiếp trước hai người cũng không được coi là một cặp vợ chồng chân chính.
Khi suy nghĩ của Vân Mộng Dao đang bay xa thì tiếng chuông điện thoại vang lên kéo tâm hồn cô trở về thực tại.
Nhìn thấy chữ "Mẹ" trên màn hình điện thoại, Vân Mộng Dao vội vàng nghe máy.
"Mẹ ơi." Vân Mộng Dao nói, giọng điệu có chút nghẹn ngào, nũng nịu.
Dù sao thì sau khi kết hôn, Vân Mộng Dao đã dồn hết tâm trí vào việc làm thế nào để Thẩm Quân Uyên yêu mình mà ít nói chuyện với mẹ.
Mà kể cả Vân Mộng Dao có nói chuyện với mẹ, thì cũng không thể nói chuyện hẳn hoi được mà chỉ thường xuyên xảy ra tranh chấp.
Nguyên nhân dẫn đến tranh chấp giữa hai mẹ con Vân Mộng Dao cũng rất đơn giản, đơn giản khiến người ta thấy bực bội.
Vân Mộng Dao yêu Thẩm Quân Uyên đến điên cuồng nhưng Vân phu nhân lại không vừa mắt anh.
Chủ yếu là vì Vân phu nhân thấy thái độ của Thẩm Quân Uyên đối với Vân Mộng Dao con gái cưng của bà không được tốt.
Dù sao thì cũng không có người mẹ nào không mong muốn con gái có thể tìm được người cho cô một cuộc sống hạnh phúc.
"Dao Dao, nghe nói thằng nhóc Thẩm Quân Uyên đó sau khi lãnh chứng xong đã bỏ con lại cục dân chính." Vân phu nhân nói xong liền bắt đầu lảm nhảm, giáo huấn Vân Mộng Dao.
"Con thấy chưa, mẹ nói con mà con không nghe cơ.
Hừ...! Thằng nhóc Thẩm Quân Uyên ngoại trừ có cái mặt đẹp, nhà giàu, năng lực cũng coi như là tốt thì cũng có gì tốt đâu chứ.
Đàn ông đẹp trai thì thiếu gì mà con cứ mê muội mà cắm đầu vào nó."
Vân Mộng Dao nghe Vân phu nhân nói xong khóe miệng hơi giật giật, trong lòng thầm nghĩ.
Có ai đi chê người ta mà lôi hết ưu điểm của người ta ra như mẹ không?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!