Những tưởng đây đã là cao trào của bữa tiệc sinh nhật, nhưng không ngờ, khi không khí đang sôi sục, mẹ tôi bỗng nhiên xuất hiện một cách rực rỡ.
Bà trang điểm tỉ mỉ.
Mặc một chiếc váy đỏ, đỏ đến chói mắt.
Mái tóc dài gợn sóng, đôi môi đỏ rực.
Màu đỏ cực hạn ở trên người bà lại không hề lòe loẹt, ngược lại khiến nét quyến rũ của bà được phô bày đến cực điểm.
Người gần năm mươi tuổi, năm tháng in hằn dấu vết trên mặt bà, nhưng cũng tăng thêm phần phong tình.
Bà đi đến trước mặt tôi, ánh mắt lướt qua bàn tay đang đan vào nhau của tôi và Phó Tiện, ý cười càng đậm hơn.
Bà không nói chuyện với tôi mà lập tức đi tới trước mặt Phó Tri Thành.
Hai người đối diện.
Tôi đã nghĩ rằng Phó Tri Thành sẽ tức giận, nhưng không hề.
Ông ta chỉ lẳng lặng nhìn bà, nói một câu "đi thôi."
Dường như việc bà đến nằm trong dự kiến của ông ta.
Bữa tiệc sinh nhật tập hợp những ông lớn trong giới kinh doanh kết thúc vội vàng với sự xuất hiện của mẹ tôi.
Ông Phó và bà cùng lên lầu.
Hai người đã nói những gì, không một ai biết.
Cả tôi và Phó Tiện cũng không biết.
Cho đến ngày hôm sau, tôi nhận được cuộc gọi từ đồn cảnh sát nói rằng mẹ tôi đã bị giam.
Bà ấy tự thú.
Theo lời thú nhận của bà ấy, nhiều năm trước bà ấy đã giết người ——
Người bị giết chính là con trai của Phó Tri Thành – thiếu gia nhà họ Phó chưa tròn mười tám tuổi kia.
Khi đó, chàng trai mười tuổi sống cuộc sống được mọi người vây quanh xu nịnh, kiêu căng ương ngạnh.
Phó Tri Thành không thể có con nữa nên đương nhiên vô cùng yêu thương đứa con trai "duy nhất" này, gần như đáp ứng mọi yêu cầu, chi phí cho ăn mặc gần như đều xa xỉ.
Mà cái tên ăn chơi này, năm mười bảy tuổi trốn Phó Tri Thành chạy tới một vùng quê chơi. Tiểu công tử được nuông chiều từ bé chưa từng nhìn thấy hoa màu ruộng đất, vô cùng phấn khích, rồi sau đó…
Một đêm nọ ở thôn quê, hắn ta gặp một cô bé.
Dùng sức mạnh không thành, hắn liền đánh ngất cô bé bằng một cục đá.
Nhưng mẹ của cô bé đã tới, vô tình đẩy hắn xuống sông.
Mà tôi chính là cô bé đó.
Đêm đó tôi bị đánh bất tỉnh, khi tôi tỉnh lại đã trở về nhà của mình trong thành phố.
Mẹ tôi thản nhiên nói với tôi bà đến kịp thời để đuổi tên khốn kia đi.
Với tôi mà nói, việc này cứ như vậy kết thúc.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!