Chương 42: Ỷ lại (1)

Trước khi Thái tử mời được Đại Trưởng Công chúa làm mai, Khúc Hoàng hậu đã phái người đến phủ An Vĩnh Hầu để thông báo trước một tiếng.

Tránh cho lúc đó trở tay không kịp rồi lại gây ra trò cười.

Hơn nữa, thông báo sớm một chút để tránh việc Hồ lão phu nhân "nói ra nói vào", hoặc là Khúc Ngưng Hề không chịu nghe lời.

Lần này Khúc Hoàng hậu không để cho Tú Tương đi một mình, mà bà ta còn sắp xếp cho công công già dặn lớn tuổi đi cùng, mấy vị công công này ai nấy đều cười ha hả đến báo tin vui.

Tất nhiên là từ trên xuống dưới phủ An Vĩnh Hầu đã "trở tay không kịp" trước tình thế này.

Sau khi biết rằng, chuyện này đã được trình bày thẳng thắn trước mặt bệ hạ, thậm chí là còn nhận được cái gật đầu từ thánh nhan, chẳng mấy chốc nữa thôi, thánh chỉ sẽ được ban xuống… Thì con mắt của Khúc Viên Thành cũng sắp rớt xuống tới nơi luôn rồi!

"Chuyện, chuyện, chuyện này có nghĩa là sao cơ chứ?"

Tất cả mọi chuyện xảy ra quá đường đột! Cái vị trí Thái tử phi này xa vời tới nỗi, dù có bắn đại pháo thì cũng chẳng thể bắn tới Khúc gia họ được, thế mà bây giờ nó cứ "rơi" thẳng vào đầu họ mà chẳng có điềm báo gì như thế thôi sao?

Hồ lão phu nhân đã lớn tuổi rồi, lẽ ra bà phải là người bình tĩnh nhất mới đúng, nhưng mà, giờ đây bà lại đang vỗ ngực nhuận khí, vì "cú sốc" này quá đỗi to lớn!

Bà cảm thấy chuyện này chẳng hề chân thực một chút nào cả: "Lẽ nào là vì… vì vết thương trên trán Vãn Du à?"

Vì cứu Thái tử nên nàng mới có vết thương đó. Đọc Full Tại Truyenfull. vision

Không chỉ có thế, vì cứu hắn nên nàng đã bị nhiễm lạnh rồi phát sốt suốt cả đêm.

Nói thì nói như vậy thôi, nhưng vết thương nhỏ xíu này đã kết vảy rồi mà, thế thì sao hắn lại làm đến mức độ này kia chứ?

Hồ lão phu nhân nhanh chóng nghĩ đến điều gì đó, sau đó, vẻ mặt của bà chợt thay đổi.

Rồi bà vội vã bảo đại nha hoàn bên cạnh mình đi đến Hồi Thanh Uyển, cho mời Đại tiểu thư đến.

Chu thị cũng nghĩ đến chuyện ấy rồi, thế là bà ta cũng đứng ngồi không yên theo, bà ta nhanh chóng bảo Liễu ma ma đuổi hết những người không phận sự xung quanh đi.

Chỉ giữ lại mấy tâm phúc kín miệng ở trong phòng để hầu hạ.

Bà ta nhíu mày: "Hay là Thái tử đã làm gì đó với Vãn Du của chúng ta…"

Bọn họ chỉ có thể đưa ra giả thiết như vậy thôi, nếu phán đoán hơn nữa thì bọn họ lại không có đủ tư cách để nói.

Thái tử trả ơn như thế này… có phải là đã có phần hơi trịnh trọng quá rồi không?

Khúc Viên Thành được nhắc nhở như thế nên cũng tỉnh táo lại, lập tức trợn to mắt mà mắng: "Hay lắm! Đường đường là Thái tử Đông Cung thế kia, vậy mà lại dám lợi dụng người khác lúc người ta đang gặp khó khăn! Thế chẳng phải là hắn ta đang để cho chúng ta nắm lấy "điểm yếu" của hắn ta à?!"

"Câm ngay." Hồ lão phu nhân liếc ông ta một cái rồi nói: "Đồ ngu ngốc này, trước khi suy nghĩ đến một chuyện gì đó, ngươi hãy nhớ phải nghĩ đến nữ nhi của ngươi trước đi, có được hay không hả?"

Điểm yếu à?

Nếu như chuyện này bị "vạch trần", bị "phanh phui", thì người đầu tiên bị hủy hoại không phải là Thái tử, mà là Khúc Ngưng Hề.

Khúc Viên Thành ngậm miệng lại, nhưng mà ông ta vẫn nhíu mày, thắc mắc: "Khuê nữ bị gả đến Đông Cung, há chẳng phải là đang cho không người ta à?"

Ông ta không tin là Đông Cung sẽ đối xử tử tế với nữ nhi Khúc thị.

Hồ lão phu nhân và Chu thị cũng thấy mối hôn sự này không mấy khả quan. Mà, không chỉ có mỗi mình bọn họ, có lẽ tất cả mọi người ngoài kia đều cho rằng, cuộc sống của Khúc Ngưng Hề sau khi gả đến Đông Cung sẽ chẳng dễ dàng gì.

Tất nhiên là với cái tính tình ấm áp đó, chắc chắn là Thái tử sẽ không đối xử tệ bạc với nàng, nhưng, lẽ nào hắn sẽ chỉ để nàng ngồi vào vị trí đó như vậy thôi sao?

Khúc Ngưng Hề nhanh chóng di chuyển từ Hồi Thanh Uyển đến đây, vì trên mặt nàng có vết thương nên tạm thời nàng không tiếp bất cứ vị khách nào tới thăm, chỉ đi lại trong phủ thôi mà nàng còn phải đội mũ có màn che.

Sau khi vào phòng, nàng cởi mũ xuống, thỉnh an tổ mẫu và cha mẹ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!