Chương 15: Chơi đêm

Khúc Ngưng Hề không còn tâm trạng đâu để mà vui đùa nữa. Nàng nhìn một vòng, không thấy Nhị muội và tiểu đệ đâu, đến cả Đinh Tuyết Quỳ cũng thế, không biết là đã đi đâu rồi.

Bấy giờ, chợt nghe thấy ai đó kêu lên: "Trên lầu có đánh nhau!"

Chưởng quỹ nghe thế thì vội vàng kéo người lên lầu ba "cứu nguy". Khúc Ngưng Hề nheo mắt lại và nói: "Chúng ta lên đó xem."

Có nhiều lúc, dự cảm không lành của nàng rất linh nghiệm.

Có không ít người đang tụ tập trên lầu ba của Bảo Khiếu các. Hai bên đánh nhau đã bị tách ra. Khúc Ngưng Hề nhìn từ xa, không phải là mấy người mà nàng đang tìm đấy chứ?

Mới đầu năm thôi mà Khúc Doãn Thiệu đã đánh nhau với cháu trai nhà Lữ Quốc công rồi. Có lẽ bây giờ lại gặp cảnh "oan gia ngõ hẹp" nên mới ầm ĩ tới mức độ này.

Đinh Tuyết Quỳ đứng ở giữa can ngăn. Khúc Thiền Nhân cũng cản, có điều, chỉ cần nhìn lướt qua là thấy, trước khi bị giữ chặt lại, hai bên cũng đã "chân đấm tay đá" rồi.

Có vài thứ xung quanh đã bị hư hỏng.

Chưởng quỹ nhức đầu. Hôm nay đụng phải vận Thái tuế gì thế? Sao mãi mà không thể bình yên được thế này?

Nhưng ông ta cũng chỉ có thể trưng khuôn mặt tươi cười ra mà đi đến, nói ngon ngọt với cả hai người, không muốn đắc tội với bên nào.

Khang Trinh Hạo là một tên nhóc mập, đến cả cằm cũng tròn vo, năm nay cũng vừa lên mười một tuổi.

Cậu ta vừa giận vừa lên mặt, mặt đỏ cả lên, chỉ vào Khúc Doãn Thiệu mà đưa ra "chiến thư", nói phủ An Vĩnh Hầu đừng có mà sợ.

Khúc Doãn Thiệu không chịu yếu thế, còn rêu rao là sẽ làm cho cả phủ Lữ Quốc công phải quỳ xuống làm chó.

Hai người nói năng hung tợn, quần chúng vây xem được một trận vui.

Lại chưa kể, tuổi nhỏ không hiểu gì, không kiêng kỵ gì thì chơi mới vui, nói ra tay là ra tay liền.

Có điều, bây giờ đã có đông người khuyên can như vậy, dĩ nhiên là không đánh được nữa rồi.

Chưởng quỹ ra mặt hòa giải. Trong số hai người, ai cũng có phần sai, mỗi bên bồi thường một nửa cho tổn thất của Bảo Khiếu các.

Còn sau này ấy à, chỉ cần bước chân ra khỏi nơi đây thì không liên quan đến ông ta nữa!

Khang Trinh Hạo bị cưỡng chế lôi đi. Khúc Ngưng Hề cũng đi qua "nhận" Khúc Doãn Thiệu về.

Hôm nay đã có không ít người chứng kiến, muốn lừa gạt phụ mẫu là chuyện không thể.

Khúc Thiền Nhân bĩu môi, nói: "Lữ Quốc công rất hay bao che, chắc chắn là sẽ đến tận cửa để đòi bồi thường cho cháu trai."

"Sợ cái gì!" Khúc Doãn Thiệu "hừ" một tiếng: "Chúng ta ra tay trước, phái gia đinh đến chặn cửa phủ Khang gia! Có ai không biết đòi một câu giải thích đâu?"

"Đệ nói nghe đơn giản dễ dàng thế nhỉ!" Khúc Thiền Nhân trợn mắt với cậu ta, rồi nói: "Đệ gây họa bên ngoài, cha mẹ không phạt đệ, chỉ phạt ta với Đại tỷ tỷ mà thôi! Đã nói ngay từ đầu là đừng có dẫn đệ theo rồi…"

"Không dẫn theo thì thôi! Lần sau đệ cũng chẳng lạ gì mà theo nữa!" Vốn dĩ Khúc Doãn Thiệu cũng đang bực tức, nên chưa gì đã gây gổ với nàng ấy rồi.

Khúc Ngưng Hề tạm biệt Đinh Tuyết Quỳ. Trước khi đi, nàng cũng không nói đến chuyện đã xảy ra ở lầu hai.

Đinh Vân Phức là Tứ tỷ của nàng ấy, nói thế nào thì, nàng mà kể chuyện ấy ra, cũng không được hay cho lắm.

Dù sao thì, sau khi Đinh Tuyết Quỳ về nhà, nàng ấy cũng sẽ được nghe kể lại thôi.

Có lẽ hôm nay là ngày không hợp đi ra ngoài nhất, thế nên, mấy cái chuyện nhỏ ngoài ý muốn thế này mới xảy ra liên tục như thế.

Sau khi về phủ, nàng kể lại một lượt những gì đã xảy ra, quả nhiên, nàng lại bị người lớn trách cứ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!