Ở lại Điệp Thúy sơn trang hơn nửa ngày, sau khi yến tiệc kết thúc, các quản sự ở sơn trang cẩn thận đưa các vị khách quý đến tận xe.
Khúc Ngưng Hề dẫn Ánh Sở về. Vì có phu xe ở ngoài nên hai người đành im lặng đối phó, không trao đổi gì nhiều để tránh bị nghe lén.
Xe ngựa cót két chạy đi, lúc sắp đến cổng thành, phu xe bỗng nhiên chạy chậm lại.
Hắn ta nhận ra người đang đứng ở cách đó không xa, bèn cất giọng nói: "Tiểu thư, đằng trước là Nhị Hoàng tử."
Khúc Ngưng Hề trong xe hơi nhíu mày, không ngờ là hắn ta lại đợi nàng ở đây, vẫn chưa chịu từ bỏ ý định nữa.
Ban nãy, trong tiệc rượu, sau khi giải nhất tìm được chủ nhân, Bùi Ứng Tiêu đã cáo từ với Đại Trưởng Công chúa ngay, và hắn cũng là người rời khỏi nơi đó.
Thái tử điện hạ bận trăm công nghìn việc, có thể bớt chút thời gian đến đây một chuyến cũng không dễ dàng gì, nên cũng chẳng có ai trách móc gì hắn.
Sau khi hắn đi, Nhị Hoàng tử cũng không ở lại lâu.
Nào có ai ngờ rằng, Nhị Hoàng tử trông như đã đi rồi, lại chưa hề hồi cung.
Xe ngựa của phủ An Vĩnh Hầu không thể tránh, càng không thể xem như không nhìn thấy, nên chỉ đành dừng lại ở gần hắn ta.
Phu xe nhảy xuống vấn an. Đối phương nói là đi được nửa đường thì xe ngựa hư.
Khúc Ngưng Hề nghe thế, bèn vén rèm lên, lúc nàng đang định xuống xe thì Bùi Tĩnh Lễ đột ngột chặn nàng lại.
Ánh mắt hắn ta nhìn thằng vào nàng, sau đó lại mở miệng nói: "Bánh xe bị hư, đi qua đi lại cũng phí thời gian, may thay gặp biểu muội ở đây, có thể cho ta đi cùng xe một đoạn."
Khúc Ngưng Hề mím môi, xuống xe một cách vững vàng, nàng liếc mắt nhìn chiếc xe ngựa kia của hắn ta. Bánh xe cũng đã lệch hẳn đi rồi.
Nàng nhích sang một bên, lui về một bước, chắp tay nhường xe của mình: "Ta không gấp. Nhị Hoàng tử cứ việc đi trước, đừng trễ giờ hồi cung."
"Ha ha…" Bùi Tĩnh Lễ cười lạnh hai tiếng rồi nói: "Hôm nay bổn Hoàng tử rất rảnh, không vội hồi cung, còn đang muốn đến phủ An Vĩnh Hầu thăm cữu cữu một lát."
Hắn ta nói câu này nghe cứ như là đang muốn quay về phủ cùng nàng vậy.
Khúc Ngưng Hề trả lời: "Phụ thân cũng nhắc đến Nhị Hoàng tử. Có điều, hôm nay ăn Tết, bên phía cô mẫu…"
"Ngươi không cần đưa mẫu hậu ra đây." Bùi Tĩnh Lễ bước đến một bước, hạ giọng mà nói: "Bà ta cũng không thể cản được ta."
Hắn ta có ý gì đây?
Khúc Ngưng Hề giật thót, thoáng chốc, nàng không nghĩ ra được cách nào để đối phó.
Ánh Sở ở sau lưng, nàng ấy mang khuôn mặt của Ngân Bình, cười khoác lấy tay nàng: "Nhị Hoàng tử muốn đến làm khách trong phủ thì dĩ nhiên là chúng ta phải hoan nghênh rồi chứ ạ."
Ánh Sở vỗ vỗ vào mu bàn tay của Khúc Ngưng Hề rồi mời Bùi Tĩnh Lễ lên xe.
Bọn họ không tiện dây dưa quá lâu ở chỗ đường lớn như thế này. Vả lại, Nhị Hoàng tử còn lấy thân phận ra để lấn áp, thế thì ai mà dám từ chối yêu cầu cho hắn ta ngồi xe cùng đây?
Ngồi cùng xe cũng chẳng phải là chuyện gì to tát cả. Hai người lại còn là biểu huynh muội, hơn nữa, còn có cả một Ánh Sở đi theo.
Khúc Ngưng Hề lấy lại bình tĩnh, không từ chối thêm nữa.
Trong thiên hạ, thanh niên nam nữ mà ngồi chung xe thì có một quy tắc, đó là phải kéo mành trúc nhỏ trên xe lên, để cho thấy sự trong sáng vô tư.
Bùi Tĩnh Lễ nháy mắt ra hiệu cho Ngân Bình, nhưng người nọ lại làm như không nhìn thấy, chỉ cuộn hai, ba cái thôi mà đã kéo mành trúc ra hết rồi.
Khúc Ngưng Hề cũng ngồi ở chỗ cách xa hắn ta nhất. Trong tình thế này, hắn ta mà nói chuyện lớn tiếng một chút thôi, thì có khi sẽ bị người đi bên ngoài nghe thấy hết.
Vào thành, quả thật trên đường phố rất náo nhiệt.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!