Khúc Ngưng Hề ngồi xuống ăn chút gì đó. Không bao lâu sau, Đinh Tuyết Quỳ ngồi thuyền nhỏ đến tìm nàng.
Ban đầu đã nói là phải dẫn theo Khúc Thiền Nhân đi chơi cùng, vậy mà trước khi đi, Đinh Tuyết Quỳ lại khoác tay nàng, nháy mắt không ngừng: "Không dẫn theo, hôm nay không dẫn theo."
Khúc Ngưng Hề thấy biểu cảm quái lạ của nàng ấy bèn hỏi: "Sao thế?"
Đinh Tuyết Quỳ cười hì hì: "Hôm nay đổi lại thành buổi họp mặt của các đại cô nương. Nhị muội của ngươi thì không phải, lần khác tính sau đi."
Buổi tụ họp của các đại cô nương có nghĩa là gì?
Nghe bí mật thế.
Đinh Tuyết Quỳ bất ngờ thay đổi. Khúc Ngưng Hề ngẫm nghĩ một lát, thế thì nàng không dẫn muội muội nàng theo vậy.
Hiếm khi thấy Diệp di nương ra ngoài chơi, để Khúc Thiền Nhân ở với bà ấy cũng không tệ.
Khúc Ngưng Hề không hỏi gì nhiều. Nàng nói với ma ma bên cạnh Chu thị một tiếng rồi cùng ngồi thuyền nhỏ và quay lại bờ với Đinh Tuyết Quỳ.
Đường phố đã giăng đèn kết hoa, người đông phố nhộn nhịp, phải đi qua hai con phố thì mới đến được quán rượu mà Đinh Tuyết Quỳ chọn, nằm ở phía đối diện và hơi chếch sang một bên so với Thất Lí Túy.
Đinh Tuyết Quỳ nói, ban đầu nàng ấy muốn chọn Thất Lí Túy cơ, nhưng đã chậm một bước, bị người khác "nhanh tay" chiếm được trước rồi.
Thượng Kinh không thiếu người thích ra tay hào phóng. Mà vào một ngày lễ lớn như hôm nay, thì điều ấy càng dễ thấy hơn.
Khúc Ngưng Hề cũng không kén chọn.
Nhã gian bên kia đường, phóng tầm mắt ra xa qua ô cửa sổ là có thể ngắm nhìn cảnh đêm đẹp đẽ ở bên ngoài, tầm nhìn cũng không tệ.
Đinh Tuyết Quỳ chọn trái cây và rượu hoa sen, còn gọi thêm một chút thức ăn nữa, sau đó thì nàng ấy đuổi hết mấy người phục vụ trong phòng ra ngoài.
Khúc Ngưng Hề nghiêng đầu nhìn về phía nàng ấy và hỏi: "Sao lại cố tỏ ra bí ẩn thế kia?"
"Xì…" Đinh Tuyết Quỳ nháy mắt, vỗ ngực một cái: "Không phải là do ta đây cố ra vẻ bí ẩn đâu nhé. Có cái hay muốn cho ngươi xem đây!
"Chỉ thấy nàng ấy che che giấu giấu, mò ở đâu đó trên người rồi lấy ra một quyển sách nhỏ. Sách nhỏ lắm, chỉ lớn hơn lòng bàn tay một chút thôi, được làm rất khéo, bìa sách còn được bọc lại bằng lụa trắng thêu hoa văn tinh tế."Đây là bảo bối gì thế?"
Khúc Ngưng Hề nhìn. Quyển sách trông còn mới lắm, không giống cổ tịch quý giá cho lắm.
"Đảm bảo là ngươi chưa từng thấy." Đinh Tuyết Quỳ ho nhẹ một tiếng rồi nói: "Nữ tử lấy chồng rồi thì mới có thể xem nó."
Vì nàng ấy giải thích như thế, nên càng khiến Khúc Ngưng Hề cảm thấy tò mò hơn, nàng vươn tay cầm lấy và mở nó ra để "kiểm tra
"ngay. Hình hai người nhỏ đang"đánh nhau
"bằng đủ mọi loại tư thế! Lại còn không cùng giới tính nữa chứ! Khúc Ngưng Hề trợn tròn hai mắt, thoáng cái, nàng nhìn về phía Đinh Tuyết Quỳ. Nàng biết, đây chính là cái mà mọi người nói là"thú vui chốn khuê phòng
". Trước kia chỉ hiểu một phần nào đó rất nhỏ thôi, nhưng sau khi xem cái sách tranh này rồi, nàng mới vỡ lẽ và hiểu ra. Kể cả việc nam nữ khác nhau ở đâu nữa, chỉ liếc sơ qua là thấy ngay. Chỉ cần liên tưởng một chút thôi, là trạng thái"ngắm hoa trong sương mù" đã bị "quét đi sạch sẽ" rồi.
"Có không ít nam tử xem mấy cái tranh bí mật này, vậy mà chẳng hiểu sao người ta cứ giấu mấy nữ tử chúng ta!" Đinh Tuyết Quỳ nhướng mày: "Cũng may mà bây giờ chúng ta biết rồi."
"…" Khúc Ngưng Hề giật thót, nàng có cảm giác món đồ này sẽ khiến mình "bỏng tay
", thế là nàng ném nó về lại mặt bàn ngay. Ít nhiều gì thì Đinh Tuyết Quỳ cũng cảm thấy hơi ngại. Nhưng ở trước mặt tỷ muội thân thiết, nàng ấy vẫn quyết là phải"mặt dày" lên, muốn nghiên cứu cùng nhau.
"Ngươi nói xem… bọn họ mang theo một cây như thế kia gậy trong người, mọi ngày còn giấu dưới y phục nữa, thế thì tại sao lại không bị ai phát hiện ra thế nhỉ?
"Không bị phát hiện ra luôn. Thật sự thì phải nói là họ đã che giấu quá tốt! Khúc Ngưng Hề mấp máy cái miệng nhỏ, sau đó nói:"Có thể là do… họ đã buộc chúng lại rồi.
"Có lẽ là giống như nàng nịt ngực chăng? Có điều, dù nữ tử có che giấu thế nào thì cũng sẽ có đường cong, nhưng nam nhân lại giấu được chúng một cách vô cùng hoàn hảo. Mới ở trang đầu thôi mà trong sách đã xuất hiện cây gậy giương cao được tô bằng mực đen, họ không thể giải thích được là nó xuất hiện ở chỗ nào trên cơ thể người nam. Mà hai người cũng không biết phải tìm hiểu sâu xa hơn kiểu gì nữa. Đinh Tuyết Quỳ bỗng nảy ra một ý tưởng:"Có khi nào có người không có thứ này không?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!