Dâng hương xong, bọn họ được dẫn vào trong phòng trà.
Khúc Viên Thành muốn về sớm một chút, nhưng mới đến mà đã về ngay cũng không hay nên chỉ đành nhẫn nại ngồi xuống.
Không có ai để ý đến bọn họ, Khúc Ngưng Hề không nhịn được mà hỏi: "Cha, năm đó, quan hệ giữa cô mẫu và Lục gia là thế nào vậy ạ?"
"Còn có thể thế nào được nữa? Dĩ nhiên là không qua lại với nhau rồi." Khúc Viên Thành "hừ" một tiếng rồi nói: "Người Lục gia mắt cao hơn đầu, họ nào có xem cô mẫu con ra gì."
Cho rằng nữ nhi Khúc gia "lấy sắc hầu người". Nào ngờ, sau cùng, người ngồi lên ngôi Hậu lại là người Khúc gia, mà về sau còn có khả năng trở thành Thái hậu nữa.
Khúc Viên Thành nghĩ đến đây thì bắt đầu hơi đắc ý.
Khúc Ngưng Hề không quan tâm đến suy nghĩ đó của ông ta, vì bấy giờ nàng đang nghĩ ngợi vài điều.
Không qua lại với nhau còn tốt hơn là "thâm cừu đại hận".
Chỉ cần cô mẫu không làm gì quá đáng, thì cũng không đến mức không thể hoà giải được.
Sau khi dùng một chén trà, Khúc Ngưng Hề dẫn Ánh Sở đi đến ngọn núi nằm ở phía sau chùa Bạch Mã để dạo quanh một vòng.
Từ đằng xa, các nàng đã trông thấy Minh Ân. Lục gia là nhà ngoại của Thái tử, nên dĩ nhiên là Đông Cung sẽ đến giúp rồi.
Còn có cả Đinh Tuyết Quỳ nữa, nàng ấy thấy Khúc Ngưng Hề là đi đến chỗ nàng ngay lập tức.
"Vãn Du mới đi ra từ phòng trà à?" Nàng ấy cười cười mà nhìn ra phía sau lưng Khúc Ngưng Hề.
Khúc Ngưng Hề gật đầu một cái rồi đáp: "Đang định đi vòng vòng xung quanh một lát, hay là hai chúng ta đi cùng nhau đi."
Đinh Tuyết Quỳ lắc đầu từ chối. Tay phải của nàng ấy cầm một cây quạt tròn, tay trái cầm khăn gấm: "Tuy nói là vào thu rồi, nhưng trời vẫn nóng như mùa hè vậy đấy. Ta muốn vào trong phòng ngồi thôi."
Nói rồi, nàng ấy nhìn nàng một lượt từ trên xuống dưới, sau đó đột nhiên nói: "Ai cũng bảo mỹ nhân "băng cơ ngọc cốt", mát mẻ không đổ một giọt mồ hôi nào, hôm nay nhìn thấy Vãn Du ta mới thấy, quả đúng là như vậy đấy!"
"Làm gì có ai mà không chảy mồ hôi đâu?" Khúc Ngưng Hề không nhịn được mà bật cười.
Đinh Tuyết Quỳ cũng bật cười theo, nàng ấy nói: "Ngươi không lạnh nhạt với ta là tốt quá rồi."
Nàng ấy cũng sợ Tứ tỷ sẽ làm ảnh hưởng đến mối quan hệ giữa bọn họ. Thật may mắn thay, mẹ nàng ấy đã quyết định là tạm thời sẽ đưa Tứ tỷ tỷ đi.
Khúc Ngưng Hề biết nàng ấy đang nói đến chuyện gì, song, nàng không muốn nói đến những chuyện không vui kia nên chỉ đành đuổi nàng ấy vào phòng trà hóng mát: "Vào đi, bên trong có chậu băng đó."
Đinh Tuyết Quỳ chưa vội đi, nói là muốn hẹn nàng và Khúc Thiền Nhân cùng đi dạo vào đêm Trung thu: "Ngươi đó, phải dành thời gian trống ra đấy, đừng để người khác hẹn đi mất nhé."
Tính toán một chút thì mới thấy, quả đúng là Tết Trung thu không còn xa lắm, vừa hay diễn ra ngay sau kỳ yết bảng đầu thu.
Nếu không phải là vì kiêng dè Bùi Ứng Tiêu, có lẽ là hôm đó nàng sẽ đi "hẹn hò" với Vương Cẩm Ý, nhưng còn bây giờ thì…
"Không ai hẹn ta đâu. Phải nói là ngươi đừng để người khác hẹn đi mới đúng đấy." Khúc Ngưng Hề nói: "Chẳng phải là Đại Trưởng Công chúa muốn sắp xếp cho ngươi đi xem mắt à?"
Động tác phe phẩy quạt của Đinh Tuyết Quỳ hơi khựng lại: "… Cái này thì hơi khó nói."
Nàng ấy đã đến tuổi xem mắt rồi, nhưng trước nàng ấy thì vẫn còn có một Tứ tỷ tỷ mười chín tuổi đợi gả trong khuê phòng kia kìa.
Nếu chẳng trong dịp Tết Trung thu này người nhà lại gọi nàng ta về "đoàn viên", thì có khi, nàng ấy đừng hòng nghĩ đến chuyện xem mắt gì nữa.
Đinh Tuyết Quỳ len lén mím môi, không nói rõ ngọn ngành, chỉ tạm biệt Khúc Ngưng Hề mà thôi.
Sau khi nàng ấy đi, Ánh Sở ở bên cạnh khẽ nói: "Tiểu thư đừng vội đồng ý, lỡ chẳng may hôm đó chủ tử hẹn người thì sao?"
"Ngài ấy ấy à?" Khúc Ngưng Hề mím môi: "Trong cung có gia yến, sao ngài ấy có thể chối được?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!